Ta Vốn Phúc Hậu


Ngọc Tu La nhìn một chút Ngọc Mật cùng Bao Cốc, tay giương lên, ném Đại La Xích Kim kiếm trong tay cho Ngọc Mật.

Ngọc Mật tiếp được Đại La Xích Kim kiếm kinh ngạc nhìn Ngọc Tu La hỏi:
"Vì sao ngươi lại đưa Đại La Xích Kim kiếm cho ta?"
Ngọc Tu La nhếch miệng, nói:
"Dù sao thì bị nhốt ở chỗ này cũng ra không được, chỉ có chờ chết, còn có chính là ta cùng Bao Cốc trước đó đã thỏa thuận, ta giúp ngươi giết Nam Y đoạt Đại La Xích Kim kiếm! Truy Hồn Các nhân ngôn tất tiễn, đã đồng ý thì phải làm, buôn bán đã định quyết không đổi ý."
Ngọc Mật quay đầu nhìn rồi lại nhìn Bao Cốc, trong mắt đầy nghi hoặc cùng kinh dị! Bao Cốc lúc nào thì cùng Ngọc Tu La nói chuyện buôn bán? Ngọc Tu La không trực tiếp làm thịt Bao Cốc sau đó cướp sạch?
Bao Cốc nói:
"Chưa hẳn là không ra được!" Nàng chỉ vào Đại La Xích Kim kiếm trên tay Ngọc Mật, nói:
"Thanh kiếm này đủ sắc bén đi! Dùng nó đào động nhất định rất nhanh."
Ngọc Mật oán hận khẽ cắn môi, hô lên:
"Ngươi còn có thể phá của hơn nữa không?"
Bao Cốc nói:
"Ngươi không nhìn thấy Nam Y trước khi chết đã dùng máu huyết chuyển vào trong kiếm sao? Hắn nhất định muốn lưu lại một tia hồn phách trong kiếm hay cái gì đó gởi lại trong kiếm này! Cầm kiếm đào động, chỉ có đào thông nơi này chúng ta mới có khả năng sống sót, mạng chỉ có một, bảo bối có quý giá hơn nữa cũng là phế vật.

Còn có, Đại La Xích Kim kiếm luyện tài không tệ, những địa thi này nhiều nhất chính là làm ô uế linh tính trên kiếm, pháp trận có công hiệu phục hồi bản chất của Đại La Xích Kim, nấu lại đúc thành một hảo kiếm lại không sợ Nam Y mượn kiếm ký gửi âm thầm phá rối."
Ngọc Mật nói:
"Nam Y nếu thật sự có tinh phách ký gửi vào kiếm...." nàng dừng lại, dùng một đạo Hóa Thi Phần Sát phù oanh vào trong hố, lại nổi lên một mảnh tanh tưởi khói xanh, bên trong xuất hiện thi tương (tương đặc kết từ thi cốt), Ngọc Mật không chút do dự đem Đại La Xích Kim kiếm cắm vào thi tương.

Ngọc Tu La mới vừa ngậm một viên Tị Độc đan trong miệng, thấy hành động của Ngọc Mật thiếu chút nữa bị Tị Độc đan làm nghẹn chết, cũng may Tị Độc đan mới vừa sặc cổ họng đã tan vào kinh mạch! Khuôn mặt nàng biến sắc, cuối cùng không nhịn xuống được mà hét lên:
"Bảo kiếm Hóa Hình Kỳ để ngươi phế đi như vậy — ngươi không cần thì bán cho ta đi!"
Ngọc Mật nói:
"Cuối cùng cũng là đồng môn, nếu hắn muốn chết, ta có thể thay hắn giải lo hậu sự, một ngọn lửa thiêu sạch sẽ, để tránh hắn trở thành quỷ khôi lỗi chịu nỗi khổ vĩnh viễn không được siêu sinh, nhưng nếu hắn muốn ký thác tinh phách trong kiếm mưu đồ sau này, ta cũng chỉ hảo tiễn hắn một đoạn nữa!" Nàng ở Huyền Thiên Môn giao tình tốt nhất chính là với Nam Y, trong năm năm chỉ cần nàng cùng Nam Y đều ở Huyền Thiên Môn đến mùng một mười lăm sẽ ở Truyền Công điện luyện kiếm luận bàn, cùng trao đổi lĩnh ngộ bản thân và kỹ xảo tâm đắc.

Hắn là người duy nhất ngoài Linh Vân Phong mà nàng tin tưởng.

Nhưng cuối cùng, hắn là gian tế Thái Âm Môn cài vào Huyền Thiên Môn, hắn phản bội Huyền Thiên Môn — phản bội sư môn.


Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật thần sắc có chút âm lãnh, có thể đoán được một ít tâm tư của Ngọc Mật.

Nàng nhớ đến Ngọc Mật từng nói với nàng chuyện đạo lữ tu tiên giới vì lợi ích trở mặt thành thù, nhẫn tâm hạ sát, nhớ đến sư tỷ nói đến chuyện đồng môn tương tàn, chuyện Nam Y, có thể sẽ thêm một dấu ấn không tốt trong lòng sư tỷ.

Nàng rất muốn khuyên sư tỷ một câu: Sư tỷ, mặc kệ người khác như thế nào, chỉ cần chúng ta làm tốt chuyện của bản thân là được rồi, trên đường tu tiên chỉ có thể tự bản thân nỗ lực bước tiếp...." Tâm niệm đến đây, bỗng nhiên ý thức được sư tỷ cho tới nay chính là kiên trì 'Trên đường tu tiên chỉ có thể dựa vào chính mình' nên mới không muốn động tâm với ai khác, không muốn để ý đến tâm ý của nàng.

Nàng cảm thấy lời này vẫn không nên nói ra, để tránh phòng tuyến trong lòng sư tỷ càng lúc càng dày.

Ngọc Tu La nhìn rồi lại nhìn Ngọc Mật cùng Bao Cốc.

Hai người này, trước khi tiến vào Thái Cổ di tích, chỉ vì hai người các nàng cùng Thái Âm Môn phân tranh ở Huyền Nguyệt Cổ Thành đã nháo ra động tĩnh quá lớn, nàng có nghe qua, sau khi tiến nhập Thái Cổ di tích hai người này lại khiến nàng mở rộng tầm mắt! Đâu chỉ có của cái phong phú như ngoại giới nói, hai người này nàng đã không cách nào dùng bất luận ngôn ngữ nào đến hình dung a! Tại nơi tuyệt địa này, hai người các nàng còn có thể hủy diệt một bảo kiếm Hóa Thần Kỳ phát tiết hận thù cá nhân, một người nhìn chằm chằm, một người thì dại ra, hoàn toàn không một chút có giác ngộ bản thân đang ở trong trong lúc nguy hiểm.

Ngọc Tu La thầm nghĩ: Chẳng lẽ hai người các nàng có biện pháp đi ra ngoài?
Nàng gọi một tiếng:
"Bao Cốc.", khiến Bao Cốc tỉnh lại, hỏi: "Ngươi có biện pháp đi ra ngoài?"
Bao Cốc lấy lại tinh thần, nàng bình tĩnh nói:
"Đại khái có chút manh mối.

Ngọc Tu La, ngươi cùng ta nói một chút về Thi Thành này đi."
Ngọc Tu La gật đầu nói:
"Luyện Thi Trúc Tường tạo thành thành lũy, là Thi Thành."
Bao Cốc nghe Ngọc Tu La nói có khác biệt với lời của sư tỷ, nàng nói:
"Ngươi tiếp tục nói, ta nghe."
Ngọc Tu La ngạc nhiên nhìn Bao Cốc mới Trúc Cơ nhất giai dáng vẻ trấn định, nàng thật không biết vì sao Bao Cốc có thể trấn định như vậy, có thể bình tĩnh thong dong như vậy.

Nàng nói:
"Cũng được, dù sao thì ra không được, ta liền tỉ mỉ nói cho ngươi nghe."

"Về Thi Thành vẫn là truyền thuyết từ Thái Cổ di tích truyền ra, không biết đã bao nhiêu năm chưa từng có tin tức về Thi Thành, cho dù có người tìm được Thi Thành, phỏng chừng cũng đã chết ở bên trong.

Lúc ban đầu truyền thuyết về nó truyền rằng lúc Thái Cổ di tích mới vừa mở ra, chư phái tiến nhập Thái Cổ di tích tầm bảo phát hiện ra nó.

Khi đó nó được xem là Đại Hung Táng Địa.

Ta không biết ngươi có nghe nói qua Đại Hung Táng Địa hay không, Đại Hung Táng Địa thông thường sẽ có đại hung hiểm, nhưng lại có thể sinh ra chí bảo, đặc biệt là Đại Hung Táng Địa hóa thành Thi Sơn, nhất định sẽ có chí bảo...."
Bao Cốc gật đầu, đáp:
"Ta đã nghe sư tỷ nói rồi.

Ngươi nói chuyện của Thi Thành này đi."
Ngọc Tu La nói:
"Thi Thành này xác thực là Đại Hung Táng Địa, nhưng nó cũng không phải Đại Hung Táng Địa bình thường, mà là do người tạo ra.

Theo người của các phái đã vào Thái Cổ di tích suy đoán, Thi Thành này vô cùng có khả năng là do chủ nhân của Thái Cổ di tích tạo ra!"
Bao Cốc hỏi:
"Dựa vào đâu kết luận?"
Ngọc Tu La nói:
"Nếu không phải chủ nhân của Thái Cổ di tích, ai có bản lĩnh ở nơi dày đặc linh khí tạo ra một thứ quỷ quái như vậy? Mà làm ra thứ này mục đích chỉ có một, xoay chuyển càn khôn khiến người chết đi tái sinh."
Bao Cốc hỏi:
"Năm đó các thế lực đại nhân vật không phá hủy nơi này? Hẳn là có chí bảo đi?"
Ngọc Tu La nói:
"Năm đó các thế lực cũng thử công nhập nơi này, nhưng những người vào đây không một ai sống sót ra ngoài.

Người canh giữ bên ngoài chỉ nhìn thấy...."
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Tu La dừng lại, hơn nữa sắc mặt có chút không tốt, truy vấn:
"Chỉ nhìn thấy cái gì? Rất dọa người sao?"

Ngọc Tu La gật đầu nói:
"Theo lời những người sống sót ở bên ngoài, Thi Sơn này sụp đổ, hoặc là nói tầng sơn thể ngụy trang ở bên ngoài sụp đổ, lộ ra hình dáng thật sự, đó chính là một tòa thành chú luyện từ thi thể...!một tòa thành bốn phía được chú luyện bằng thi thể...!Thi thể chỉnh tề tích lũy thành tường...!xa xa cũng có thể nhìn thấy thi thể vươn tay trảo ra bốn phía, có người tu tiên bị chúng bắt lấy kéo vào trong thi tường....đó quả thực chính là luyện ngục...sau này, Thi Thành chìm vào địa mạch, biến mất không thấy...."
Bao Cốc nghe được cả người phát lạnh.

Nàng hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Ngọc Tu La nói:
"Không có sau đó, chính là biến mất, tin tức về nó không truyền ra nữa, đến khi ta vào đây...!Bao Cốc, nó tựa hồ có chút không giống như truyền thuyết? Ngươi có cảm thấy hay không?"
Bao Cốc nói:
"Truyền thuyết không nhất định là thật, có lẽ là phóng đại mà thôi, thậm chí là hư cấu.

Cũng có thể chúng ta quá yếu, không thể nhìn thấy toàn lực của nó, cũng như khiến nó làm ra động tĩnh lớn như vậy."
Ngọc Tu La nhìn thấy thi vụ nồng đậm đến khiến tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ, Tị Độc đan mới vừa ăn vào không bao lâu lại có dấu hiệu bị trúng độc, vội vàng nói với Ngọc Mật đang đào động:
"Hỏa Bạo Long, ngươi có thể ngừng tay không? Ngươi còn đào như vậy, chúng ta không cần chờ bị giam cầm chết cũng đã trúng độc mà chết."
Bao Cốc bóp mũi đến chỗ cái hố cúi đầu quan sát, phát hiện sư tỷ bận rộn lâu như vậy, nhưng cái hố một chút cũng không mở rộng, nàng quay đầu nhìn lại chỗ đống chất thải, chỉ thấy nơi đó chất thành núi nhỏ, cũng sắp chất đầy động, có lấy đầy mười cái hố thế này rồi.

Ngọc Tu La kinh ngạc nhìn về phía Bao Cốc, nói:
"Ngươi không có cảm giác trúng độc?"
Bao Cốc nói:
"Ta vừa ăn xong giải độc đan."
Ngọc Tu La hô lên:
"Ta cũng có ăn!" Nàng lại ngậm một viên đan dược trong miệng.

Nàng dám chắc sau khi nàng ăn Tị Độc đan Bao Cốc không hề ăn thêm viên nào, tu vi của nàng so với Bao Cốc cao hơn, không lý do gì Bao Cốc ăn một viên đan dược lại có thể kháng độc lâu hơn nàng? Chẳng lẽ là đan được không giống nhau?
Bao Cốc bóp mũi ngồi xổm xuống bên hố, nói:
"Sư tỷ, ngươi ngừng tay một chút."
Ngọc Mật đào bao nhiêu thì cái hố này nở ra bấy nhiêu, một chút cũng không thấy sâu thêm, nơi này hẳn là có chôn thứ gì đó, bằng không sẽ không như vậy.

Nàng đang chuẩn bị dùng Đại La Xích Kim kiếm quật xuống muốn thăm dò thực hư, kết quả Ngọc Tu La ồn ào còn chưa tính, ngay cả Bao Cốc cũng ồn ào, nhất thời tức giận nhìn Bao Cốc, hỏi:
"Có cái gì không thích hợp sao?" Nàng mệt chết đi sống lại, hai người bên cạnh nói chuyện phiếm chỉ trích nàng, thật đáng hận.

Ngọc Tu La rốt cuộc lúc nào thì sáp lại với Bao Cốc? Xem bộ dạng của hai người các nàng, giao tình không cạn a!Nàng thế nào lại muốn đem Ngọc Tu La chôn trong hố thi cốt này đây a!

Bao Cốc thấy sư tỷ tâm tình không tốt, vội vàng nói:
"Phía dưới có chí bảo! Bất quá, chúng ta phải đổi phương thức đào."
"Nga?" Ngọc Mật nhìn Bao Cốc, nói:
"Ngươi đến đây?" Nàng đem Đại La Xích Kim kiếm đưa qua.

Bao Cốc cũng không tiếp nhận Đại La Xích Kim Kiếm, nàng lộ ra nụ cười sáng lạn:
"Ta đến! Ta ngược lại muốn nhìn xem Thi Sơn hoặc Thi Thành này rốt cuộc có bao nhiêu lớn!" Nàng vãn tay áo, lộ ra cánh tay tuyết trắng, nói: "Sư tỷ, ngươi chỉ cần cố sức ném phù ấn thiêu thi tường, còn lại giao cho ta.

Ngọc Tu La, ngươi cũng giúp đỡ đi."
Ngọc Mật quét mắt nhìn cánh tay Bao Cốc, trầm giọng nói:
"Lui ra phía sau!" Nàng lấy ra Hầu Nhi Tửu, quán một ngụm hồi phục linh khí, sau đó vận khí thôi động Ly Hỏa kiếm! Tức khắc kiếm khí kích động, cả đạo động trừ nơi ba người các nàng đứng đều hóa thành biển lửa, mặt đất cũng lửa thiêu sôi trào hóa thành thi tương.

Ngọc Tu La nhìn thấy tình hình như vậy nào dám chậm trễ, lập tức ngậm vài viên Tị Độc đan, nhịn đau, mở ra hộ thân pháp bảo che chở bản thân.

Bao Cốc dùng thần thông bàn sơn di hải trực tiếp hút đống thi tương vào trong túi trữ vật siêu lớn, đạo động to như vậy, mặt đất bị thiêu cháy ba tấc! Nàng nói với Ngọc Mật:
"Sư tỷ, tiếp tục!"
Ngọc Mật lần thứ hai giương kiếm phóng hỏa.

Sau khi Ngọc Mật phóng hỏa Bao Cốc lại một lần nưa thu hết thi tương vào trong túi trữ vật siêu lớn.

Nàng mệt đến thở dốc, vừa uống Hầu Nhi Tửu khôi phục linh khí, vừa cong miệng cười nói:
"Sư tỷ, ta thu hết những thi tương này, tương lai ai dám truy sát ta, ta sẽ dùng thi tương ném vào đầu hắn."
Ngọc Tu La trừng mắt líu lưỡi nghe vậy toát mồ hôi lạnh.

Nàng không chuyển mắt chăm chú nhìn Bao Cốc, lại nhìn Ngọc Mật, thực sự hoài nghi trên người Bao Cốc có chí bảo loại hư di thế giới! Đã có hư di thế giới dù sao cũng phải có một vật chịu tải đi! Nàng chỉ nhìn thấy Bao Cốc nâng tay lên, thi tương bay đến không trung liền biến mất, không có bất luận linh khí gì chuyển động, so với vận dụng túi trữ vật động tĩnh còn nhỏ hơn!
Khiến Ngọc Tu La khiếp sợ nhất chính là không được nửa canh giờ, Bao Cốc cùng Ngọc Mật đã đào ra một cái hố sâu khoảng một trượng.

"Đất" dâng lên với tốc độ rất nhanh, nhưng cũng không nở nhanh bằng tốc độ đào hố của Bao Cốc cùng Ngọc Mật.

Bao Cốc lau mồ hôi uống Hầu Nhi Tửu nói thầm:
"Cột sống của Giao long đâu? Đi đâu rồi? Lẽ nào Giao Long này bị dị tật, cột sống sai lệch?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận