Tà vương diễn tỳ - Chương 04
Thờigian chậm rãi trôi qua, ánh mắt trời ngả về tây soi chiếu trong rừng hoa “Makiếm sơn trang” , ánh nắng chiều ta mờ nhạt trải trên cành lá, làm không giancàng thêm u ám.
Tronglúc đó dưới tàng cây um tùm, có thể thấy được hai cái thân ảnh mơ hồ.
Bọnhọ núp ở chỗ khuất nhất trong lùm cây, hơn nữa lại còn hạ giọng nói chuyện cùnghành động lén lút, nhìn cũng đủ biết không phải bọn họ đang làm chuyện tìnhquang minh lỗi lạc gì.
“Kếhoạch ta vừa nói cho người, ngươi đã nhớ kĩ chưa hả?” Ân Nhược Nhược đè thấpthanh âm hỏi.
“Làmnhư vậy… Được không?” Nam nhân vẻ mặt chần chờ.
“Cólàm sao đâu !” Ân Nhược Nhược nheo con ngươi lại, trong đáy mắt bắn ra nhữngtia ghen ghét.
Cứnghĩ đến con tiểu tỳ nữ tên Điệp Nhi kia, trong lòng nàng đầy ắp lửa giận !
Tuyrằng con tiện tỳ kia ngày hôm nay mới vào “Ma Kiếm Sơn Trang” lần đầu, còn chưathực sự uy hiếp nàng cái gì, nhưng nếu nàng đợi Nam Cung Mị di tình đừng luyến (thay lòng đổi dạ ?!),mới đối phó với con tiện tỳ kia, thì đã quá muộn rồi !
“Tạicon tiện tỳ kia cướp đi sự sủng ái của thiếu chủ dành cho ta, ta nhất định phảitiêu diệt nàng ta hoàn toàn !” Ân Nhược Nhược âm độc nói.
Tuỳrằng nàng rất muốn trực tiếp đem đuổi con tiện tỳ kia ra khỏi “Ma Kiếm SơnTrang”, nhưng vì ngại nữ nhân kia là do Nam Cung Mị muốn giữ lại, nếu nàng liềumình đem nữ nhân kia đuổi ra ngoài, thế chẳng khác gì khiếu chiến với uy quyềncủa Nam Cung Mị, chuyện ngốc như vậy, nàng còn lâu mới làm!
Nếunàng không thể quang minh đuổi người, thì đành sử dụng một chút mưu kế thôi. Vìphải diệt trừ hoàn toàn mối hoạ, nàng đã nghĩ ra một biện pháp, nên tìm một gãngười hầu trong sơn trang giúp nàng.
“Tómlại, thừa dịp đêm nay tất cả mọi người đều đi ngủ say, ngươi lặng lẽ tiếp cậnphòng con tiện tỳ kia để hạ mê hương, sau đó thừa cơ làm nhục nàng, nghe cóhiểu không ?” Ân Nhược Nhược phách lỗi đưa ra mệnh lệnh.
Nữnhân coi trọng nhất không gì ngoài danh tiết, cho dù thân phạn tỳ nữ thấp kémcũng không phải ngoại lệ. Chỉ cần kế hoạch này thực hiện được suôn sẻ, cho dùtiện tỳ kia không xấu hổ tự sát, cũng không ở lại sơn trang này thêm phút giâynào nữa.
Còvề vấn đề của thiếu chủ, cho dù hắn có yêu thích vẻ mỹ mạo của tiện tỳ kai đếnmức độ nào, thì chắc chắn cũng không chập nhận một nữ nhân đã tàn hoa bại liễu !
“Này…”Tên người hầu cau mày, vẻ mặt khó xử nói. “Nhưng là… Nếu thiếu chủ phát hiện nôtài làm những việc thế này, chỉ sợ nô tài có trăm cái đầu cũng không đủ chothiếu chủ trảm nha !”
“Nếungươi không làm đúng theo những lời ta nói, ta sẽ bẩm thiếu chủ đuổi ngươi rakhỏi “Ma Kiếm Sơn Trang” ngay lập tức!” Ân Nhược Nhược đe doạ.
Vừanghe nàng uy hiếp, tên người hầu liền lạy lục cầu xin tha thứ.
“Khôngcần a! Ta còn có mẹ già, con nhỏ phải nuôi dưỡng, nếu như ta bị đuổi ra khỏi‘Ma kiếm sơn trang’, cả nhà mấy miệng người chẳng phải đều chết đói sao ?!”
“Đãbiết như vậy, ngươi nên ngoan ngoãn nghe theo lời ta đi !” Ân Nhược Nhược từtrên người lấy ra một ít trang sức, đem đút lót cho tên người hầu. “Chỉ cầnngươi làm tốt những việc ta đã giao phó, tất cả những thứ này sẽ là của ngươi.”
“Việcnày…”
Nhìnnhững đồ trang sức xa xỉ này, đáy mắt tên người hầu nổi lên một tia tham lam,nhưng rất nhanh liền biến mất.
Tuyrằng mấy thứ này có thể đổi không ít tiền, nhưng mà hắn phải giữ được mạng mớicó khả năng chi tiêu nha !
Nếuhắn thật sự bị Ân Nhược Nhược đuổi đi, cả nhà mấy miệng ăn cũng không thể tiếptục sống; Nhưng nếu bị thiếu chủ phát hiện ra hắn làm những loại hành động hạlưu không tính người thế này, chỉ sợ chết ngay lập tức!
Cứnghĩ tới hậu quả đáng sợ này, tên người không nhịn không được rungf mình mấycái, liên tục lắc đầu.
“Khôngđược, Ân cô nương, ta thật sự không thể làm như vậy.”
“Làmsao mà không thể? Chỉ cần ngươi đi nhanh làm gọn, mọi việc xong xuôi lập tứcrời đi, thiếu chủ làm sao mà hoài nghi ngươi được?”
“Nhưngmà…”
“Khôngcó nhưng nhị gì hết !” Ân Nhược Nhược không kiên nhẫn cướp lời của hắn. “Ngươicũng thấy con tiện tỳ kia mỹ mạo đến chừng nào, chẳng lẽ ngươi không động tâmchút nào sao ?’’
Nhắcđến dung mạo của con tiện tỳ kia, Ân Nhược Nhược liền hận nghiến răng nghiếnlợi.
Nữnhân đáng chết, không những trẻ tuổi hơn nàng, lại còn xinh đẹp hơn nàng, bịđem ra so sánh với một tiện tỳ thân phận thấp kém, đối với nàng mà nói quả thựcvô cùng nhục nhã !
“Không,nữ nhân kia tuỳ rằng bình thường trông không tệ, nhưng nô tài vẫn cảm thấy Âncô nương xinh đẹp hơn.” Tên người hầu nhìn Ân Nhược Nhược, đáy mắt tràn ngậpdục vọng.
Vàomột buồi đêm khoảng mấy tháng trước, hắn từng vô tình nhìn thấy thiếu chủ cùng Âncô nương hoan ái trong rừng hoa, tuy rằng hắn biết mình không nên nhìn lén,nhưng mà dáng người đầy đặn nóng bỏng kia, lại làm cho hắn như bị ma xui quỷkhiến, nhịn không được trốn vào một góc nhìn lén.
Từngày đó trở đi, hắn thỉnh thoảng vẫn hồi tưởng về thân thể nóng bỏng mê ngườikia của nàng, mà cứ mỗi khi hắn nghĩ tới, thì khí huyết trong người cuồn cuộn,dục hỏa đốt người… tựa như hiện tại giống nhau!
Ánhmắt dâm ô không che dấu của tên người ở, làm trong lòng Ân Nhược Nhược khôngkhỏi tức giận. Thân phận hèn mọn như hắn mà cũng dám mơ tưởng đụng đến nàng,quả thực là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga (giống đũa mốc đòi chòi mâm son) !
Nếubình thường, nàng đã sớm hung hăng mắng cho hắn một trận, sau đó đường đườngchính chính đem hắn tống cổ khỏi “Ma Kiếm Sơn Trang” ! Nhưng mà hiện tại, nàngcòn phải dựa vào hắn để đối phó với con tiện tỳ kia, bời vậy đành phải tạm thờinhẫn nhịn cho qua.
Nàngkiềm chế tâm trạng tràn đầy tức giận, đột nhiên trong đàu nảy ra một í, thu hồivẻ mặt đanh đá điêu ngoa, đổi lại dùng ánh mắt mê đắm câu dẫn tên người hầu.
“Chuyệnnày đối với ta thật sự rất trọng yếu, chỉ cần người thay ta xử lí thoả đáng,trừ bỏ chỗ trang sức này, ta nhất định sẽ cho ngươi một món quà bất ngờ khôngthể tưởng được.” Nàng nói xong, đưa ánh mắt ám muội nhìn tên người hầu.
Phongtình đột nhiên bay tới, làm tên người hầu thụ sủng nhược kinh, trong khoảngthời gian ngắn có chút lâng lâng, thiếu chút nữa đã quên chính mình đang ởphương nào.
“Cáigì, cái gì đặc biệt ?” Hắn đờ đẫn hỏi.
“Ngươinói thử xem ?” Ân Nhược Nhược bước nhẹ nhàng tới gần hắn, thậm chí còn cố ý ghévào bên tai hắn thì thào. “Ngươi không phải rất thích ta sao?”
Tênngười hầu bị nàng làm như vậy, lập tức mặt đỏ tai hồng, ngay cả nói cũng chỉ cóthể lắp bắp. “Tiểu… nhân không… không dám có không an phận chi tưởng ( kodám có í nghĩ ko tốt) …”
“Cóhay không có, làm sao mà không dám thừa nhận?” Ân Nhược Nhược ta không làm thìthôi, đa làm phải làm đến cùng, đưa tay lên vuốt ve hai gò má của tên ngườihầu. “Chỉ cần ngươi giúp ta xử lí tốt việc này, ta nhất định sẽ hảo hảo cảm ơnngươi, đến lúc đó ngươi muốn ta làm gì đều có thể.”
“Sao…muốn làm gì cũng được ?”
“Đúngvậy! Cho dù là… Ngươi muốn ta dùng thân thể báo đáp ngươi cũng được.” Ân NếuNhược dụ dỗ hắn, cố ý mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo.
“Thậtsự?” Đứa ở nhãn tình (mắttình ?!) sáng lên, vẻ mặt vừa mừngvừa sợ, như là không thể tin những gì mà lỗ tai mình vừa nghe..
“Kiađương nhiên…” Đương nhiên là giả! Trong tâm Ân Nhược Nhược bồi thêm một câu.
Làmgì có khả năng nàng chịu lên giường với tên người ở thân phận thấp kém thế này,nàng sở dĩ đáp ứng hắn như vậy, chỉ là muốn hắn làm việc cho nàng thôi !
Saukhi thành sự, nàng sẽ tuỳ tiện tìm một cái cớ nào đó đem đứa ở đuổi đi, như vậynàng vừa có thể giải quyết cái đinh tên Điệp nhi, lại không cần đem thân chotên người hầu này, với lại hắn không ở trong ‘Ma Kiếm Sơn Trang’ nữa, sẽ khôngsợ chuyện bị bại lộ trong tương lai.
“Thếnào? Ngươi rốt cuộc có giúp ta hay không thù tuỳ ?” Nàng kiều mị hỏi, lại liêntục bắn vài cái mị nhãn khiêu khích hắn.
“Hảo!Chuyện tình Ân cô nương công đạo (giao phó), notài cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!” Tên người hầu bị dụcniệm lấn át hết sợ hãi, những lo lắng lúc trước đều bị vứt hết ra đằng sau.
“Tốtlắm.”đôi môi đỏ mọng của Ân Nhược Nhược cong lên một nụ cười giả tạo. “Nhớ rõ,buổi tối hôm nay phải hành động, chỉ có thể thành công, không được phép thấtbại!”
***
Trờiđêm mịt mùng, mây đen cho khuất mặt trăng, thật đúng thời cơ cho bọn chuột nhắtvà bọn đạo chích (ăncắp/cướp/ đạo tặc) hànhđộng.
Đãqua giờ đi ngủ, cả tòa “Ma kiếm sơn trang” chìm trong không gian u ám, yêntĩnh. Nhưng mà, nếu là cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, có thể nghe thấy mộttiếng thở dốc rất nhỏ.
Nhìntheo hướng thanh âm kia, có thể thấy một thân hình nhỏ nhắn đang chậm chạp dichuyển tiến về phía trước.
Dángngười yêu điệu kia ai cũng nhận ra là Hắc Mộc Điệp, mà hành động của nàng lạichậm chạp như thế, là vì nàng đang phải kéo một vật nặng ở phía sau.
Vậycái vật nặng đó là cái gì ? tầng tầng lớp lớp mây trùng hợp bay đi, ánh trăngtrong trẻo chiếu sáng vật nặng kia là… Ân Nhược Nhược đang trong tình trạng hômmê bất tỉnh.
“Hô,nàng ta trong bình thường thì gầy, không thể tin được lại nặng thế này !” HắcMộc Điệp hít thở dồn dập nói.
Bởivì nàng từng được đại ca Hắc Mộc Dạ dạy võ, cho nên khí lực so với nữ tử bìnhthưởng khoẻ hơn, bởi vị nàng kéo theo Ân Nhược Nhược mặc dù hết sức vật vã,nhưng vẫn miễn cưỡng có thể tiến lên.
Mấtmột đống sức lực, nàng rốt cục cũng đem Ân Nhược Nhược kéo được vào trong phòngmình.
Châmxong nến, nhìn thấy Ân Nhược Nhược bị kéo lê trên đất một đoạn đường dài mà cảngười xước xát bầm dập, Hắc Mộc Điệp cũng chẳng thấy áy náy tí nào.
“Thối!Chỉ bằng trí thông mình của ngươi mà cũng đòi đặt bẫy hãm hại ta ? Làm gì cóchuyện dễ dàng như thế ? Tưởng ta là đứa ngốc hả ?” Hắc Mộc Điệp hừ nhẹ.
Chạngvạng tối nàng theo phân phó của tổng quản Đinh bá, đi hỗ trợ sắp xếp bưng bêbữa tối cho Nam Cung Mị, thì thấy một người nam nhân bộ dáng lén lút đi vàotrong rừng hoa.
Nàngnghi hoặc đi theo, thấy một thân ảnh nữ tử khác cũng đang đứng lén lút đúng làÂn Nhược Nhược!
Bởivì hành vi của hai người bọn họ rất khả nghi, nàng liên âm thầm theo đuôi,thành ra những gì bọn họ nói với nhau nàng nghe không lọt một chữ.
Hừ,nếu nàng chịu để yên cho Ân Nhược Nhược hãm hại, vậy nàng sẽ không tên là HắcMộc Điệp !
Nêntrước khi tên người hầu hành động, nàng đành nhúng tay đánh tráo một chút, lặnglẽ lẻn vào trong phòng Ân Nhược Nhược, thừa dịp nàng ta không chú ý khi, đemmột chướng đánh bất tỉnh nữ nhân bụng dạ xấu ca này, sau đó kéo về phòng củamình.
“Cônương ta hôm nay nói cho ngươi biết, cái gì gọi là ‘Lấy một thân chi đạo, còntrì một thân thân’ (cáinày có giống câu gậy ông đập lưng ông ko nhỉ ?) !” Hắc Mộc Điệp vừa nói,vừa đem Ân Nhược Nhược giấu ở dưới gầm giường, cẩn thận che đậy hảo.
Sắpxếp chuẩn bị xong hết thảy, kế tiếp chỉ cần đợt tên người hầu hành động thôi.
Ướcchừng qua thời gian một chán trà, Hắc Mộc Điệp nghe thấy tiếng bức chân mơ hồcủa nam nhân đang tiến lại gần.
Nhấtđịnh là tên người hầu đến đây!
Nàngbất động thanh sắc (kotỏ vẻ gì) ngồiở trước gương đồng, giả bộ chuyên tâm chải tóc.
Xuyênthấu qua hình ảnh phản chiếu trên gương đồng, chẳng những nàng thấy bóng ngườilên lút tiến tới gần cửa sổ của nàng, thậm chí còn thấy giấy trên cửa sổ bị hắnđục ra một lỗ nho nhỏ.
Thối!Hành động của tên người hầu thật quá ngốc ! dưới đáy lòng Hắc Mộc Điệp lạnhlùng khinh thường “xuỳ” một tiếng.
Chodù trước đó nàng không nghe thấy âm mưu của chúng trong rừng hoa, cũng nhấtđịnh dễ dàng phát hiện hành động ngu ngốc kia của hắn. Ân Nhược Nhược kia tìmhắn đến đối phó với nàng, thật đúng là tìm lầm người!
Tênngười hầu đứng ở ngoài cửa sổ một chút cũng không biết hành động của hắn đã bịbại lộ, hắn lén lút nhìn xuyên qua lỗ nhỏ trên cửa sổ.
Khihắn thấy Hắc Mộc Điệp đang ngồi ở trước gương đồng chải đầu, bộ dáng như khôngphát giác chuyện gì sắp xảy ra, hắn không khỏi đắc ý cười cười, tiếp theo lậptức thổi mê hương mà Ân Nhược Nhược giao cho trước đó hắn.
Từlỗ nhỏ trên cửa sổ một làn khói trằng nhẹ nhàng lượn lờ đi vào, chỉ trong chốclát đã toả khắp căn phòng.
Bởivì Hắc Mộc Điệp đã sớm biết bọn họ tính lợi dụng mê hương để đối phó với nàng,nên đã ăn giải dược vào. Lúc trước khi nàng chuẩn bị tiến vào ‘Ma Kiếm SơnTrang’, đại ca nàng đã cứng rắn bắt nàng phải mang theo một mình giải dược.
Vìđã ăn giải dược, nên đương nhiên nàng không bị mê hương ảnh hương chút nào,nhưng vì muốn lừa tên người hầu, nàng giả bộ bị trúng dược, ngáp một cái thậtto.
“Hô,kỳ quái, Tại sao lại buồn ngủ thế nhỉ ? Xem ra mình nên đi ngủ sớm một chút mớiđược.”
Nàng“Lầm bầm lầu bầu” một lúc, đứng dậy thổi tắt ngọn nến.
Cảcăn phòng trở nên tối đen như hũ nút, nàng nhanh chóng đem Ân Nhược Nhược kéolên trên giường đắp chăn ngay ngắn, còn mình thì chuồn ra ngoài bằng cửa sổphía bên ngách.
Thuậnlợi chuồn ra khỏi phòng, nàng đứng bên ngoài đợi chờ một lúc, nghe thấy tênngười hầu mở cửa lẻn vào trong phòng, lại còn hưng phấn đến mức thì thào tự nóithành tiếng…
“Đầutiên là tiểu tỳ nữ tuổi trẻ mỹ mạo này, tiếp theo còn có Ân cô nương kiều mỵquyến rũ… Ha ha, diễm phúc của ta thật tốt !”
Ghêtởm! Hắc Mộc Điệp chán ghét đến cực điểm nhíu mày.
“Ân cô nương kiều mỵquyến rũ đang ở trên giường chờ ngươi đấy, ngươi chậm rãi hưởng dụng đi!” Nàngnhỏ giọng chế giếu hắn, mượn màn đêm nhẹ nhàng rời đi.
***
Sau khi rời phòng, Hắc Mộc Điệp đi tới phòng ăn, nói làthiếu chủ muốn dùng chút đồ ăn đêm.
Trênđường mang tô canh gà mà đại thẩm ở phòng bếp vừa nấu xong cho thiếu chủ, nàngcố í giả bộ đau bụng quằn quại muốn đi nhà vệ sinh trước mặt một tỳ nữ trực đêmđi cùng.
Nhưngmà, nhà vệ sinh thật là rất bẩn, không thể mang canh gà của thiếu chủ vào trongđấy được, vì thế nàng liền năn nỉ tỳ nữ đi cùng mang tô cánh tới để trong phòngcủa nàng, chờ nàng “giải quyết nỗi buồn” xong, sẽ nhanh chóng trở về mang canhgà cho thiếu chủ.
Tỳnữ trực đêm thấy nàng thật sự rất muốn đi vệ sinh, mà canh gà này thiếu chủ lạimuốn ăn, vì thế không nghi ngờ gì mà đáp ứng.
Nhìntỳ nữ kia bưng canh gà rời đi, bên môi Hắc Mộc Điệp lăng lẽ mỉm lên một nụ cườitrộng. Chỉ cần tỳ nữ kia bước vào trong phòng của nàng, tự nhiên sẽ phát hiệnÂn Nhược Nhược “chuyện hay” của tên người hầu cùng Ân Nhược Nhược.
“Hừ!Đến lúc đó có thể có trò hay xem rồi ! Chọc tới ta, chỉ có thể trách người gặpvận rủi !” Hắc Mộc Điệp hừ nhẹ.
Lấyân báo oán không phải là cá tính của nàng, “Nhân không đụng ta, ta không đụngnhân” mới là tác phong của nàng. Nếu Ân Nhược Nhược muốn tính mưu kế thâm độctrên người nàng, vậy chớ trách nàng lấy “một thân chi đạo, còn trì một thânthân” (gậy ông đạp lưng ông ư ?) !
Đếnlúc đó nếu có ai hỏi, vì sao Ân Nhược Nhược lại bị hôn mê ở trong phòng củanàng, lại còn bị một tên người hầu làm nhục, nàng chỉ cần biểu hiện một bộ mặtvô tội, giả bộ mình chẳng biết chuyện gì cả .
Hơnnữa, thời điểm nàng động thủ đánh bất tỉnh Ân Nhược Nhược, cũng không bị ÂnNhược Nhược nhìn thấy mặt, cho dù chính bản thân Ân Nhược Nhược, cũng không thểlường trước được nàng đã thực hiện chút tráo đổi nho nhỏ, làm cho kế nàng tựbày ra vận vào chính người nàng. Sau này nàng ta có đoán ra được, nàng ta chắcchắn sẽ không cam lòng, cũng không thể nói nàng ta đã sai tên người hầu này đếnlàm nhục nàng được.
“Tốtlắm, bây giờ mình nên đi đâu nhỉ ?” Hắc Mộc Điệp cúi đầu suy nghĩ. “Nhân cơ hộinày, đi thăm thú xung quanh vậy.”
Bởivì cả tòa sơn trang cực kì rộng lớn, nàng đi tới đi lui, tí nữ thì bị lạcđường. Đang lúc nàng tính theo đường cũ quay trở về, mơ hồ truyền tới bên taitiếng nước chảy róc rách.
“Di?Chẳng lẽ bên trong ‘Ma Kiếm Sơn Trang’ có suối nước nóng ?”đôi mắt Hắc Mộc Điệpsáng lên, trong mắt loé ra vài tia vui sướng.
Theotiếng nước róc rách, nàng đi vào một đường mòn trải đá.
“Nơinày là một phần trong ‘Ma kiếm sơn trang’ sao?” Nàng tò mò lầm bầm lầubầu.
Bởivì đi vào địa phương hoàn toàn xa lạ, nàng cố tình đi thật nhẹ nhàng, thật cẩnthận chậm rãi, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy hành tung len lút của nàng, bấtquá xem ra lo lắng của nàng là dư thừa.
Tà vương diễn tỳ - Chương 04.1
Suốtdọc đường đi, nàng chẳng gặp phải ai cả, hơn nữa bây giờ trời đã tối đen, mọingười trong sơn trang có khi đã sớm đi ngủ hết.
Nghetiếng nước chảy càng lúc nàng rõ ràng, bước chân của Hắc Mộc Điệp cũng càng lúccàng nhanh, đến khi nàng đi hết lôi đường mòn này, cảnh trí trước mặt bỗngnhiên biến đổi.
“Oa!”Nàng nhịn không được phát ra tiếng tán thưởng.
Ởtrước mắt nàng, không phải chỉ một dòng suối nước nóng be bé, mà là cả một cáiao nước nóng. Càng làm nàng kinh hỉ là, nước trong ao còn toả ra nhiệt khí hoàntoàn tự nhiên.
“Khôngtin được ‘Ma Kiến Sơn Trang’ còn có nơi đẹp thế này!”
Ở“Huyền minh thành”, cũng có một cái ao nước nóng còn rộng hơn thế này nhiều,nàng rất thích ngâm mình bên trong dòng nước thiên nhiên, hưởng thụ nước ấm mơntrớn làn da.
Nhìnkhí nóng bốc lên từ mặt nước, Hắc Mộc Điệp vui sướng chyạ vè phía trước, tínhđem nay trời lạnh, phải hảo hảo mà ngâm nước một phen, nhưng mà chưa được mấybước nàng dột nhân dừng lại, thậm chí nụ cười trên mặt cũng trở nên cứng ngắc.
Nàngkinh ngạc nhìn phía trước, ở dưới ánh trăng mông lung, trong bầu không khí nóngấm này, nàng trông thấy một thân ảnh bên trong ao.
Là Nam Cung Mị!
Tuyrằng nàng chỉ nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhưng mà thân hình cao ngất kia,tuyệt đối chỉ có thể là hắn không sai !
Nàngchưa kịp chuẩn bị tâm lí, đột nhiên thấy tấm lưng trần trụi của hắn, tim HắcMộc Điệp đột nhiên mất tốc độ, cả khuôn mặt cũng dân dần trở nên đỏ bừng.
Ngoàitrời đã tối đen, bọn họ cô nam quả nữ cùng nhau bên bờ ao, trong đó lại có mộtngười trần trụi, chuyện này thật sự là rất nguy hiểm, nàng nên rời đi càngnhanh càng tốt!
HắcMộc Điệp cuống quít xoay người, tưởng thừa dịp Nam Cung Mị chưa phát hiện sựtồn tại của nàng, chạy nhanh chuồn khỏi đây. Nhưng mà, nàng còn chưa kịp bượcđược bước nào, đột nhiên tiếng nói trầm thấp của Nan Cum Mị từ phía sau truyềnđến…
“ĐiệpNhi xinh đẹp nếu đã bay* vào đây, tại sao lại vộivã rời đi vậy ?”(*điệp: con bướm)
HắcMộc Điệp cả người cứng đơ tại chỗ, trong lúc nhất thời tâm hoảng ý loạn khôngbiết phản ứng như thế nào mới tốt. Qua một hồi lâu sau, nàng mới tìm về thanhâm của chính mình.
“Điệpnhi không biết thiếu chủ đang ở nơi này tắm rửa, quấy nhiễu thiếu chủ, thỉnhthiếu chủ giáng tội.”
“Ngườikhông biết vô tội.”
Tiếngnói Nam Cung Mị có vài phần trầm thấp, tại hoàn cảnh này càng dễ lay động lòngngười, Hắc Mộc Điệp chỉ cảm thấy tim đạp vượt qua khả năng kim hãm cực hạn củanàng.
“Cámơn thiếu chủ, Điệp nhi lập tức rời đi, về sau không bao giờ tới nơi này quấynhiễu thiếu chủ nữa.” Nàng vội vàng nói xong, nghĩ phải mau chạy khỏi đây.
“Dùsao ngươi cũng đã quấy rầy đến ta rồi, cần gì phải vội vã rời đi?” tiếng nóiNam Cung Mị trầm thấp, lại lần nữa làm cả người Hắc Mộc Điệp cứng ngắc khôngbước được đi.
Nàngđứng thẳng bất động, bối rồi không biết làm sao, hắn lại mở miệng lần nữa …
“Lạiđây.”
Lạiđấy ?! Tâm Hắc Mộc Điệp âm thầm cả kinh, chuông cảnh báo trong đầu vang lớn.
Hắnmuốn nàng đi qua làm gì? Chẳng lẽ là muốn nàng hầu hạ hắn tắm rửa? Hay là… Hắncó ý đồ gây rối gì ?
Trongđầu Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên hiện hình ảnh hắn hôn hít nửa thân trần của ÂnNhược Nhược ở trong rừng hoa, một màn phiến tình kia, làm cho nàng hoảng hốt títhì quay người chạy trối chết.
“Lạiđây, đừng để ta nói lần thứ hai.”
Nghethấy trong giọng nói của Nam Cung Mị có ý tứ cảnh cáo rõ ràng, Hắc Mộc Điệpbước từng bước cứng ngắc, chậm rì rì đi về phía hắn.
Tớikhi đến gần chỗ hắn đang ngâm mình trong bể, hai gò má Hắc Mộc Điệp bỗng tăngnhiệt độ, mà nàng cũng không biết là do khí nóng trong nước bốc lên làm má nàngđỏ, hay là do nàng đứng quá gần hắn ?
“Thiếuchủ có cái gì phân phó?” Nàng rụt rè hỏi, đoi mắt đẹp đảo quanh, không dám nhìntấm lưng trần trụi của hắn.
NamCung Mị xoay người tà nghễ nhìn nàng, hai đôi má đỏ hồng cùng vẻ mặt thẹn thùngvô thố vẻ mặt của nàng, làm mắt hắn rực sáng hai ngọn lửa.
“Thayta kì lưng.” Hắn ra lệnh nói.
Thay…Thay hắn kì lưng? Hắc Mộc Điệp cắn môi, vẻ mặt do dự.
Namnữ thụ thụ bất thân, nàng vẫn là khuê nữ chưa xuất giá, mà Nam Cung Mị cũngkhông phải vị hôn phu của nàng, nàng sao có thể làm hành động thân mật như kìlưng cho hắn được ?
“Nhưthế nào? Không muốn?”
Câuhỏi của hắn nhắc nhở thân phận của nàng hiện giờ là một tỳ nữ, mà tỳ nữ tại saolại không nghe theo mệnh lệnh của chủ tử ?
Vìkhông muốn làm cho Nam Cung Mị hoài nghi, nàng cho dù không muốn cũng đành hảingoan ngoãn thuận theo.
“Thiếuchủ phân phó, Điệp nhi như thế nào lại không nghe đâu ?” Nàng vội vàng cầm lấymột chiếc khăn bên thành bể, kiên trì chà lau lưng hắn.
Nhưngmà, có lẽ là do quá mức hoảng hốt, chiếc khăn lại vô í rơi vào xuống đáy ao, màlòng bàn tay mịn màng của nàng lại trực tiệp đặt lên lưng hắn.
Vừachạm vào da thịt trần trụi của hắn, Hắc Mộc Điệp như bị điện giật, lập tức rúttay mình về.
“Làmsao vậy ? Chẳng lẽ ngươi chưa từng hầu hạ qua nam nhân?” Nam Cung Mị cười nhưkhông cười ta nghễ nhìn nàng, như là đang thưởng thức bộ dáng hoảng loạn cùngngốc nghếch của nàng.
Nghehắn trêu chọc, hai má Hắc Mộc Điệp đã đỏ bừng bây giờ lại càng đỏ hơn.
Khôngkhí quá mức ám muội cùng nàng quá mức bối rối, rốt cục nàng nhịn không đượcxoay người bỏ chạy. Nhưng mà, nàng vừa mới bước được một bước, một đôi cánh taybỗng từ đằng sau ôm lấy thân thể nàng kéo lại.
“Anha…” Tiếng kinh hô của nàng cùng tiếng nước vang lên, cả người nàng bị hắn ốmkéo xuống áo, trên mặt nước nổi lơn những chùm bong bóng lớn.
“Muốnchạy trốn đi đâu vậy ? Tiểu Điệp nhi xinh đẹp của ta.”
Hơithở nóng rực của hắn phả vào sau tai nàng, làm thân thể của nàng không kiềm chếđược mà run rẩy từng trận, thiếu chút nữa ngay cả đứng đều không đứng nổi.
Nànghoảng hốt muốn giãy dụa, nhưng cả người lại giống như một con bươm bướm (điệp nhi) bị sa vào mạng nhện, bịNam Cung Mị tù vây chặt chẽ trong lòng, muốn bỏ chạy cũng không thể !