Tà vương diễn tỳ - Chương 05
Bịnước ao làm ướt đẫm xiêm y, quần áo dán chặt trên cơ thể lung linh hấp dẫn mêngười của Hắc Mộc Điệp như một lợp da thứ hai.
Haicánh tay Nam Cung Mị gắt gao ôm lấy nàng, đem toàn bộ thân thể của nàng nhétvào trong lòng. Cách lớp quần áo mỏng manh, nàng có thể cảm nhận rõ ràng thânthể nam nhân phía sau có bao nhiêu khoẻ mạnh cường tráng.
“Muốnchạy trốn đi đâu vậy? Tiểu Điệp nhi của ta.”
TiểuĐiệp nhi của hắn ? Tim Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên đập thình thịch, xưng hô như vậyhình như nghe quá thân thiết đi, quá thân thiết như vậy làm cho lòng nàng khôngkhỏi nhảy dựng lên.
“Ta…Ta không có muốn chạy trốn đi nơi nào… Ta chỉ là muốn… Có lẽ… Có lẽ Ân cô nươngcó vẻ thích hợp hầu hạ thiếu chủ tắm rửa hơn a…”
“Chẳngphải ta có người rồi sao, tại sao cần nàng tới làm gì ?”
NamCung Mị ngóng nhìn vẻ mặt hoảng hốt thất thố của nàng, ánh mắt nóng bỏng mãnhliệt.
Thânlà “Ma kiếm sơn trang” thiếu chủ, hắn chưa bào giờ để người khả ghi lưu lạitrong sơn trang, nhưng nay lại vì tiểu nữ nhi này mà dễ dàng phá lệ.
Hắnkhông chỉ lưu lại nàng, còn muốn nàng làm tỳ nữ luôn bên cạnh hắn, hắn làm nhưvậy chỉ có nhiều nguyên nhân, ngoại trừ vẻ đẹp diễm lệ mỹ mạo vô song của nàng,còn có đôi mắt xán lượng trong sách của nàng, thậm chí vẻ mặt hoảng hốt vô thốcủa nàng, tất cả những điều đó đã hoàn toàn khơi mào hứng thú của hắn.
“Đúngvậy, nhưng mà… Điệp nhi rất ngốc, không thể hảo hảo mà hầu hạ thiếu chủ…”
“Khôngbiết, ta có thể dạy cho ngươi, dạy cho ngươi biết hầu hạ nam nhân như thế nào.”
HắcMộc Điệp húp phả một ngụm khí lạnh, không biết là do mình quá đa nghi, hay làNam Cung Mị thật sự có í nghĩ gì đó ?
Ngaytại thời điểm nàng bối rồi không biết nên làm thế nào bây giờ, Nam Cung Mị bỗngđem thân thể của nàng quay ngược lại đôí diện với hắn, bàn tay nâng lên chiếccằm thanh tú của nàng, làm cho nàng.
“Thiếu,thiếu chủ… Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi muốn làm cái gì?” Hắc Mộc Điệp lắp bắphỏi, ở hắn ngưng thê hạ cơ hồ mau không thể hô hấp.
“Ngươinói đâu?”
“Ta…Ta không biết…”
Kìthật khi nhìn đôi mắt nóng bỏng kia của hắn, Hắc Mộc Điệp đã mơ hồ đoán được íđồ của hắn, nàng biết chính mình nên cực lực kháng cự để bảo vệ trinh tiết,nhưng mà…
Nàngthật tâm muốn chạy trốn sao ?
Mộtcâu hỏi bỗng vang lên trong lòng nàng, mất một lúc lâu nàng không thể khẳngđịnh đáp án, mà Nam Cung Mị cũng không cho nàng thời gian để hảo hảo suy nghĩvấn đề này.
Đạichưởng của hắn bỗng nhiên tiến về phía ngực nàng, bắt đầu xoa nắn bộ ngực sữamềm mại đầy đặn của nàng.
Hànhđộng đột ngột của Nam Cung Mị, làm Hắc Mộc Điệp sợ hãi húp nguyên một ngụm khílạnh, cả người lâm vào cảnh cực độ bối rối cùng vô thố.
Chưatừng có người nào đụng vào nàng càn rỡ như vậy, tại sao hắn dám làm thế ?!
Ngaytại lúc nàng đang định mở miệng kháng nghị, đại chưởng Nam Cung Mị đã tiến thêmmột bước luồn vào trong vạt áo nàng, cách chiếc yếm mỏng manh, mân khơi nụ hoamẫn cảm của nàng.
“A…”Hành động tà ác của hắn, làm cho lời kháng nghị chuẩn bị nói, hoàn toàn hóathành tiếng thở dốc kiều mỵ.
Vừanghe chính mình phát ra thanh âm doạ người như thế, Hắc Mộc Điệp cuống quít cắnthần (môi) cánh hoa, ức chế tiếngthở dốc tí nữa phát ra thêm lần nữa.
NamCung Mị cười xấu xa, con ngươi đen thẫm nhìn khuôn mặt nàng không chớp mắt cáinào, hắn không muốn buông tha bất kì biểu tình nào của nàng dù là nhỏ nhất..
Thấynàng hoảng hốt cắn môi, hắn cũng không ngăn cản nàng, ngược lại âu yếm càngthêm điên cuồng mãnh liệt, muốn thử nghiệm khả năng chịu đựng cực hạn của nàng.
Dướisự cố í trêu trọc của hắn, Hắc Mộc Điệp chỉ cảm thấy thân thể của mình nóng nhưbị hoả thiêu, nhiệt độ trong cơ thể không ngừng tăng lên làm nàng khó chịu vặnvẹo thân thể, không biết làm thể nào để cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Ân…A…” Hành động của Nam Cung Mị càng lúc càng làm càn cuồng dã khiêu khích, cuốicùng nàng vẫn nhịn không được phát ra một tiếng tiếp một tiếng kiều mỵ ngâm nga.
Vừanghe thấy nàng thở gấp, í cười trên môi Nam Cung Mị càng thêm sâu sắc, đôi mắtnóng rực xẹt qua một tia thắng lợi.
“Tamuốn nghe thanh âm của ngươi !”
Lờinói của hắn như một bồn nước lạnh dội thẳng vào đầu Hắc Mộc Điệp, làm cho lítrí hốn độn của nàng trở lại minh mẫn, đồng thời cũng làm cho nàng xấu hổ muốnchết.
Đánglẽ nàng nên vì sự trong trắng của mình mà liều chết kháng cự, nhưng nàng lại cốtình trầm luân dưới sự trêu trọc của hắn, hắn chẳng mất chút sức lực nào, nàngthậm chí còn quên mất phải phản kháng thế nào. Chuyện này làm cho nàng khôngkhỏi hoài nghi chính mình, có phải nàng không muốn kháng cự hay không …
Không!Nàng làm sao có thể để hắn tuỳ í khinh bạc nàng như vậy ? Nàng phải nhanh chóngtránh ra khỏi đây mới được !
“Buông!”
HắcMộc Điệp vươn tay, í muốn đẩy hắn ra, nhưng sức lực bọn họ chênh lệch nhau quálớn, vô luận nàng cố gắng như thế nào cũng chỉ là vô ích, chẳng những không thểlay động hắn mảy may, thậm chí hắn còn dễ dàng đem hai tay nàng bắt chéo ra saulưng.
“Buôngra… Ngô…” Lời còn chưa kịp nói xong, thì môi hắn đã nuốt hết tất cả.
Hơithở nóng rực của hắn lại suyt nữa làm cho HẮc Mộc Điệp trầm luận, nàng khépchặt đôi môi, cố gắng duy trì lý trí thanh tỉnh, không cho hắn lợi dụng cơ hộilần nữa.
Khôngđược! Nàng tuyệt đối không để hắn tuỳ í xâm phạm chính mình lần nữa ! Tronglòng Hắc Mộc Điệp không ngừng lớn tiếng nhắc nhở chính mình.
Nhưngmà, nàng đối với tình dục hoàn toàn xa lạ, làm sao có thể là đối thủ của NamCung Mị ! Hắn quá rõ ràng làm thế nào để bức một nữ nhân vào bộ dáng í loạntình mê !
Cáilưỡi nóng rực của hắn khiêu khích đôi môi đỏ mọng của nàng, nhẹ nhàng liếm láptrêu đùa, đại chưởng ở trên thân hình tuyệt diệu của nàng không ngừng vuốt ve.
Đếnkhi nàng nhịn không được phát ra những tiếng thở dốc kích tình, lưỡi hắn liềnthuận thế tiến vài khoang miệng nàng, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương ngọt ngàocủa nàng.
Dướinhững chiếc hôn cùng sự âu yếm của hắn, Hắc Mộc Điệp chỉ cảm thấy một trận trờilong đất lở, cả người nhũn ra như nước, chẳng những không còn nửa phần sức lựcđể kháng cự, thậm chí dưới sự dụ dỗ của hắn, không kìm lòng được mà đáp lại cáihôn của hắn…
“Thiếuchủ, thiếu chủ! Người ở bên trong sao?”
Bênngoài truyền đến tiếng gọi to, làm Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên cứng đờ, cả ngườinhất thời tỉnh táo lại.
Nghĩlại mình vừa rồi lại lần nữa say mê dưới sự trêu trọc của hắn, Hắc Mộc Điệpliền cảm thấy xấu hổ không chịu được, nàng ra sức giãy dụa, nói: “Tổng quảnhình như có việc gấp tìm thiếu chủ…”
“Đừngđể ý đến hắn.”
NamCung Mị buông tha cho đôi môi đỏ mọng của nàng, bàn tay càng làm càn cởi bỏ lớpáo ngoài của nàng, để lộ ra thân hình tuyệt diệu của nàng cùng cái yếm nhỏ xinhđẹp.
Ởdưới ánh trăng mông lung, da thịt nàng trắng nõn mịn màng toả ra ánh sáng nhưbạch ngọc, thoạt nhìn tuyệt mỹ mà mê người.
HắcMộc Điệp muốn che dấu thân hình của mình, nhưng bởi vì hai tay đều bị hắn nắmchặt sau lưng, nên nàng chỉ có thể hoảng hốt bất lực run rẩy.
“Không,không được… Đừng như vậy…”
Đinhbá ở ngay bên ngoài, giống như có việc gấp gì muốn tìm hắn, nếu đợi mãi khôngthấy hắn đáp lại, nói không chừng Đinh bá sẽ xông vào đây, vậy bộ dáng nửa thântrần của nàng bây giờ chẳng phải sẽ bị nhìn thấy hết?
NamCung Mị ngoảnh mặt làm ngơ trước kháng cự yếu đuối của nàng, tiểu nữ nhân xinhđẹp này đã khơi mào dục vọng của hắn, muốn hắn nửa đường dừng lại không có khảnăng !
Hắncúi đầu hôn lên cổ nàng, bừa bãi nhấm nháp da thịt non mềm của nàng, đại chưởnghắn nhanh chóng tiến tới nút thắt trên yếm đào của nàng.
Ngaytại lúc hắn đang định cởi bỏ chiếc yếm mỏng manh của nàng, Đinh bá thật sự đãxông vào !
HắcMộc Điệp quá sợ hãi, tiếng kinh hô còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, Nam Cung Mịđã nhanh chóng đem nàng giấu ở phía sau, lấy chính thân mình cao lớn của hắnche chắn cho thân thể của nàng.
“Đứnglại! Đừng tới đây!”
Tiếngquát mắng sắc bén vừa ra khỏi miệng, liền ngay cả chính Nam Cung Mị cũng khôngkhỏi ngẩn người.
Hắnbất cứ luc nào cũng có thể có tỳ nữ hầu hạ, cứ nhìn chuyện trong rừng hoa,không hề cố kỵ cùng Ân Nhược Nhược tán tỉnh hoan ái, thậm chí biết rõ bọn hạnhân có thể nhìn thấy nhưng hắn cũng không thèm để í, nhưng giờ phút nào hắnlại không muốn cho bất kì người nào thấy được dù chỉ một phần da thịt của tiểunữ nhân đang nằm trong tay hắn.
Nghĩtới vừa rồi, hắn có dục vọng chiễm giữ mãnh liệt đối với tiểu nữ nhân này, ngaychính hắn cũng không khỏi kinh ngạc.
Đinhbá không dự đoán được lại gặp phải trường hợp như vậy, khuôn mặt bỗng chốc đỏbừng, mất một lúc lâu không nói được thành lời.
“Thiếu,thiếu chủ… Ta… Này… kia…”
“Rốtcuộc có chuyện gì? Nói mau!” Nam Cung Mị giận tái mặt, tức giận quát khẽ.
“Vâng!”Sự tức giận của Nam Cung Mị rốt cục làm Đinh bá khôi phục lại vẻ bình thường,lão trấn định lại tinh thần, nói: “Có một tỳ nữ phát hiện có tên người hầu dùngmê hương làm hôn mê Ân cô nương, sau đó thừa cơ làm nhục nàng.”
“Cáigì?! Có cả việc này ?” Nam Cung Mị biến sắc, nheo lại mắt nguy hiểm. “Tên ngườihâu kia ăn tim hổ gan báo sao ?”
Tuyrằng Ân Nhược Nhược đói với hắn chỉ là một thị thiếp không hơn không kém, nhưngnàng ta dù sao cũng là người của hắn, tên người hầu kia dám cam đảm làm chuyệnnhư thế này, quả thực là chán sống!
“Khôngchỉ có như thế, hơn nữa…” thanh âm Đinh bá đột nhiên tràn ngập hoang mang, nhưlà có cái gì cản hắn trăm ngàn lần không được nói ra.
“Hơnnữa cái gì?”
“Hơnnữa, tên người hầu kia làm nhục Ân cô nương trong phòng của Điệp Nhi.”
“Cáigì? Tại sao lại thế ?!” Hắc Mộc Điệp đúng lúc phát ra tiếng kinh hô.
Vừanghe thấy thanh âm của nàng, Đinh bá kinh ngạc ngây ngẩn cả người, lão hoàntoàn không biết được người cùng thiếu chủ dem khuya “Uyên ương hí thuỷ” (tắm uyên ương) lại là nàng.
Hắncố gắng thăm dò, muốn xác nhận nữ tử phía sau thiếu chủ thật là nàng, nhưng màhắn chẳng kịp thấy được cái gì cả, đã bị cái trừng mắt sắc bén của thiếu chủchặt đứt, chí đến khi nàng nhô đầu ra từ sau người thiếu chủ, hắn mới thấy rõràng khuôn mặt của nàng.‘
“Điệpnhi? Thật là ngươi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Tanửa đêm đói bụng, nhịn không được chạy đến phòng bếp nhìn xem có gì có thể ănkhông, nhưng mà khi trở về phòng lại lạc đường, không cẩn thận xông vào đây,quấy nhiễu thiếu chủ đang tắm rửa…” Hắc Mộc Điệp nói lung tung một hồi, gươngmặt xinh đẹp lại lần nữa đỏ đến mang tai.
Tìnhhuống vừa rồi thiếu chút nữa nàng mất khống chế, nếu không phải Đinh bá xôngvào, chỉ sợ hậu quả không còn gì để nói !
“Nguyênlai là như vậy.” Đối với chuyện tình của chủ tử, Đinh bá không dám lắm miệnghỏi lại bao giờ. “Thiếu chủ, ta đã sai người đem tên người hầu kia trói lại ápgiải đến đại sảnh, chờ thiếu chủ xử lý.”
“Tađã biết, ngươi trước tiên lui xuống đi, ta lập tức qua đó.”
“Vâng.”
Saukhi Đinh bá rời khỏi, Nam Cung Mị quay đầu lại, nhìn Hắc Mộc Điệp ở phía sau.
“Rốtcuộc sao lại có chuyện này ? Hai người bọn họ sao lại ở trong phòng của ngươi ?”
“Tacũng không biết nha!” Hắc Mộc Điệp vẻ mặt vô tội nói.
“Thậtsự không biết?”
“Đươngnhiên! Điệp nhi sao dám lừa thiếu chủ ?” Hắc Mộc Điệp cố gắng nhắc nhở chínhmình, trăm ngàn lần không thể để lộ nửa điểm chột dạ dưới ánh mắt sắc bén củahắn.
NamCung Mị không nói được lời nào nhìn chằm chằm nàng, như là đang cân nhắc baophần sự thật trong lời nói của nàng.
Mậtmột lúc, hắn mới lại lần nữa mở miệng nói: “Nếu để cho ta biết ngươi đang âmthầm giở trò quỷ gì, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.”
Hắnlạnh lẽo cảnh cáo làm Hắc Mộc Điệp thiếu chút nữa đánh cái rùng mình.
“Điệpnhi chỉ là một tỳ nữ nho nhỏ, làm sao có gan lừa gạt thiếu chủ ? Cũng làm gì cónăng lực giở trò ma quỷ gì đâu ?”
“Tốtnhất là không có.” Sau khi hắn nói xong, bỗng nhiên đứng dậy bước ra khỏi ao,tính đi ra đại sảnh xử lí chuyện tình của Ân Nhược Nhược cùng tên người hầu kia.
“Nha…”Hắc Mộc Điệp bỗng nhiên kinh hô một tiếng, cả khuôn mặt trong nháy mắt trở nênđỏ bừng.
Trời,trời ,trời , trời ạ! Hắn thế nhưng… Thế nhưng lớn gan như vậy, dám đứng dậyngay trước mặt nàng, chẳng lẽ hắn đã quên hắn không có mặc xiêm y sao ?
Nàngkhông kịp chuẩn bị trước tâm lí cho tình huống này, nhìn thấy thân hình trầntrụi của hắn, Hắc Mộc Điệp xấu hổ tới mức máu toàn thân hướng hết lên mặt, cảngười thiếu chút nữa ngất xỉu.
Vẻmặt kinh hách quá độ của nàng làm Nam Cung Mị nở nụ cười, hắn buồn cười đến nốicười to thành tiếng, mọi chuyện về Ân Nhược Nhược bị quên sạch.
Tiếngcười hùng hậu kia lay động tâm hồn Hắc Mộc Điệp, làm cho tim nàng thoáng chốcnhộn nhịp không thôi.
“Thiếu,thiếu chủ cười cái gì?”
NamCung Mị không trả lời câu hỏi của nàng, lại cười thêm một trận nữa, mới tà nghễnhìn nàng noi : “Ngươi còn muốn đứng trong bồn tắm tới khi nào? Còn không mauđi ra đây hầu hạ ta mặc quần áo, chẳng lẽ mấy việc vụn vặt này cũng cần ta phảinói mới làm sao ?”
“Vâng.”Hắc Mộc Điệp vội vàng sửa sang lại quần áo hồn độn trên người mình, sau đó mớitừ trong bồn tắm đi lên.
Trảiqua sự việc “ngoài í muốn” vừa rồi, Xiêm y của nàng đã sớm ướt đẫm, những lớpvải mong manh bám sát trên người nàng, chặt chẽ buộc quanh vòng eo cùng thânhình lung linh tuyệt diệu của nàng.
NamCung Mị nhìn đã mắt thân hình tuyệt diệu của nàng, đáy măt slại dấy lên haingọn lửa nóng rực,
Nếukhông phải còn chuyện của Ân Nhược Nhược chờ hắn đi xử lí, hắn đã sớm đem nàngấn ngã bên bờ ao, làm cho nàng trở thành nữ nhân của hắn!
Dướiánh mắt nóng rực của Nam Cung Mị, hành động của Hắc Mộc Điệp trở nên dị thườngngốc nghếch, tay chân nàng luống cuống hầu hạ hắn mặc quần áo, mất một lúc lâumới mặc xong.
“Tốtlắm, ngươi về phòng mình trước đi !” Nam Cung Mị nói.
Nếucòn tiếp tục nhìn gương mắt xinh đẹp rung động lòng người kia của nàng, chỉ sợhắn sẽ đem mọi việc vứt qua một bên, ăn nàng trước rồi tính sau !
“Vâng.”
Vừanghe được “lệnh đặc xá” của hắn, Hắc Mộc Điệp thở ra cả một bụng khí kinh hãi,Nếu hắn tiếp tục chuyện vừa rồi, nàng nghĩ mình cũng không có biện pháp khángcự được.
Nênthừa dịp hắn thay đổi tâm í này, mau mau rời đi!
Vẻmặt “sống sót sau tai nạn” của nàng, làm Nam Cung Mị thiếu chút nữa nhịn khôngđược mà bật cười.
“Điệpnhi của ta, ngươi cho là như thế là vô sự sao ?”
Câunói nhỏ của hắn làm Hắc Mộc Điệp dừng chân, nàng kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại,nhìn vào đôi mắt câu hồn của Nam Cung Mị.
“ĐiệpNhi xinh đẹp, chuyện hôm nay cứ để nó qua đi, nhưng mà… Chuyện sau này củachúng ta vẫn chưa xong đâu!”
Tiếngnói trầm thấp của hắn giống như một loại thần chú ma thuật, làm tâm Hắc MộcĐiệp thắt lại.
Nhìnvẻ mặt hắn, nàng thừa hiểu nhừng lời vừa rồi không phải là lời nói giỡn, đemnay tuy rằng nàng bảo vệ được trinh tiết, nhưng chuyện sau này không ai đảm bảo…
TimHắc Mộc Điệp đột nhiên đập không tự chủ, suy nghĩ lại lâm vào tình trạng lungtung cực độ, hoàn toàn không thể suy nghĩ bình thường được, thậm chí chính mìnhlàm sao đi về đến phòng, cũng không có chút ấn tượng nào.
Nàngchỉ biết là hai gò má của nàng vẫn đỏ ửng nóng bừng không dứt, đến ngay cả giólạnh vào bân đêm, cũng không làm giảm nhiệt độ trên mặt nàng chút nào. Trongđầu của nàng không ngừng quanh quẩn lời nói của hắn…
Chuyệnsau này của chúng ta vẫn chưa xong đâu !
***
Từsau một đêm kia, Hắc Mộc Điệp liền cố ý trốn tránh Nam Cung Mị, nàng rất sợphải ở một mình với hắn, nàng sợ chuyện tình đêm trong ao tắm đó sẽ tái diễnmột lần nữa, mà lần này, chỉ sợ không có có gì làm hắn dừng tay giữa chừng nhưlần trước nữa…
Trảiqua vài lần giao đấu, nàng đã rõ ràng chỉ cần Nam Cung Mị cố ý trêu chọc, nàngnhất định không thể kháng cự, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Cứnghĩ rằng Nam Cung Mị sẽ không bỏ qua cho nàng dễ dàng như thế, nhưng mà mấyngày nay hắn có việc bận rồn gì, nàng rất ít khi nìn thấy hắn ở trong “Ma KiếmSơn Trang”.
“Khôngphải hắn đang tính giở trò gì với đại ca đi ?” Hắc Mộc Điệp lo lắng, đôi lôngmày nhăn lại.
Nàngchưa bao giờ quên mục đích chính đến “Ma Kiếm Sơn Trang” của mình, nàng muốn thay đại ca ở gần Nam Cung Mị để giám sát nhất cử nhất động của hắn,để phòng khi hắn có tính kế trả thù gì, có thể mật báo cho đại ca đúng lúc, đểđại ca có thể chuẩn bị tốt mà nghênh chiến.
Nhưngmà, từ khi tiến vào “Ma kiếm sơn trang” tới nay, nàng vừa phải làm những côngviệc của tỳ nữ, lại vừa phải đề phòng thân phận của mình bị bại lộ, mà hànhtung của Nam Cung Mị lại quá khó nắm bắt, có vài lần nàng nghĩ muốn lén lút thoedõi hắn, đến cuối cùng đều mất dấu.
“Rốtcuộc mất ngày nay hắn đang làm cái gì ?” Hắc Mộc Điệp nhíu mi trầm ngâm suy tưvề việc làm thế nào hỏi thăm được tin tức của Nam Cung Mị, mà không để chongười khác nghi ngờ.
Tà vương diễn tỳ - Chương 05.1
“Tiệntỳ kia còn không mau đi làm việc, lại dám trốn ở chỗ này nhàn hạ hóng mát!” Mộtthanh âm quát mắng phẫn hận, đánh gãy dòng suy nghĩ của Hắc Mộc Điệp.
Vừangẩng đầu, nàng chỉ thấy Ân Nhược Nhược đang trừng mắt nhìn mình, vẻ mặt oánhận hung ác nham hiểm, giống như đối với nàng có huyết hải thâm cừu (hận máu) bất cộng đái thiên (không thể sống chung 1bầu trời).
Tronglòng nàng có chút bất đắc dĩ thở dài, không có hứng thú cùng nữ nhân này cãinhau linh tinh.
“Điệpnhi đang muốn đi làm việc mà.” Nàng nói xong, xoay người muốn đi.
“Đứnglại! Ngươi cho thân phận ngươi là gì ? Dám dùng thái độ như thế để nói chuyệnvới ta !” Ân Nhược Nhược tức giận quát mắng, không muốn bỏ qua cho nữ nhân kiadễ dàng như vậy.
Từbuồi tối kế hoạch hẫm hại con tiện tì này của nàng thất bại, thân mình còn bịmột tên người hầu chiếm mất, thật sự là tiền mất tật mang!
Thảmhại hơn là, còn bị một con tỳ nữ khác bắt gặp nàng cùng tên người hầu trần nhưnhộng trên giường dây dưa với nhau, sau đó đi huyên thuyên khắp “Ma Kiếm SơnTrang”
Mọingười đều biết, tất cả mọi người đều biết nàng bị một tên người hầu làm nhục !
Đêmđó, sau khi nàng tỉnh lại, lập tức bị gọi vào đại sảnh. Đối mặt với sự chất vấncủa Nam Cung Mị, nàng không thể nói ra đó là mưu kế từ đầu của nàng, đành phảikhóc lóc van xin kêu oan mình là vô tội, đem hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu tênngười hầu.
Tênngười hầu tuy rằng phản biện, còn khai ra đó là mưu kế của nàng, nhưng mà dokhông có chứng cớ, hơn nữa tỳ nữ nhìn thấy hắn đang kịch liệt xâm phạm nàngtrong tình trạng hôn mê bất tỉnh, bởi vậy không ai tin tưởng những gì hắn nói.
Đốivới tên người hầu dám cả gan làm loạn này, tuy rằng Nam Cung Mị không có lấymạng của hắn, nhưng mà sau khi nghiêm trị, đem hắn chỉ còn nửa cái mạng vứt rangoài đường, tùy hắn tự sinh tự diệt.
Vềphần nàng, tuy rằng Nam Cung Mị niệm tình nàng trước đây đã tận tâm hầu hạ chohắn, nên không đem nàng đuổi ra khỏi cửa, những cũng bắt đầu từ ngày đó, hắncũng chưa một lần nhìn đến nàng, chứ đừng nói đến việc gọi nàng vào thị tẩm!
ÂnNhược Nhược trừng mắt nhìn Hắc Mộc Điệp, nếu ánh mắt có thể giết người, thì contiện tì này đã vạn tiễn xuyên tâm mà chết rồi ! (vạn tên xuyên qua tim)
Nữnhân chết tiệt này voà “Ma Kiếm Sơn Trang” cùng lắm mới được mấy ngày, nàngliền từ thị thiếp được thiếu chủ chuyên sủng trở thành hưu thê bị chồng ruồngbỏ, thậm chí bọn tỳ nữ cũng không còn kính sợ hầu hạ nàng như trước kia nữa,quả thật làm nàng tức đến sắp chết rồi !
Nàngđã từng hoài nghi, chuyện nàng bị tên người hầu làm nhục, có thể là do chínhtiện tỳ này giở trò quỷ ! Bằng không, tại sao nàng lại ở trong phòng của tiệntỳ này ?
Ytheo lời nói của tên người hầu, hắn xác định là tiện tỳ này đã trúng mê hương,hơn nữa sau khi nàng ta thổi tắt nến lên giường đi ngủ một lúc, mới lẻn vàotrong phòng.
Nếulà tên người hầu tận mắt nhìn thấy, tại sao cuối cùng người nằm trên giường lạilà nàng ?
Nàngnhỡ rõ ràng buổi tối hôm đó nàng đang ngồi trong phòng của mình, chờ tin tứctốt của tên người hầu, tại sao lại đột nhiên mê man bất tỉnh ở trên giường củacon tiện tì này?
Còncó, sau khi nàng tỉnh lại, chẳng những toàn bộ cơ thể đều trở nên đau nhức, màngay cả cái gáy cũng có dấu vết sưng đỏ.
Cẩnthận suy nghĩ cân nhắc, nhất đinh là buổi tối hôm đó có kẻ nào thừa cơ đột nhậpvoà phòng nàng, nhân lúc nàng đang ngủ gật, một chưởng đánh nàng bất tỉnh, sauđó đem nàng kéo vào trong phòng của con tiện tỳ này, lại nhân cơ hội tiện tỳnày thổi tắt nến tôi om, đem nàng hôm mê khiêng đặt lên giường, mà tiện tỳ nàythừa dịp đem tối mịt mùng chạy đi đâu mất!
Cóthể làm ra những việc này, ngoạn trừ con tiện tỳ này, không thể có người khác!
Nhưngtức nhất là, tuy rằng nàng thừa biết nữ nhân này giở trò quỷ, nhưng không thểđem tình hình thực tế kể ra, vì vậy cho dù trong lòng có căm phẫn thế nào, cũngkhông thể đụng được vào một sợi lông của tiện tỳ này!
Cứnghĩ đến một người có thân phận như mình lai bị một con tiện tỳ hẫng tay trên,Ân Nhược Nhược liền tức giận đến cả người phát run, cục tức mắc nghẹn ở cổ !
Mấtđi sự sủng ái của thiếu chủ, lại bị tên người hầu thân phận thấp kém làm nhục,cả cuộc đời nàng đã bị huỷ hoại hoàn toàn, không còn cơ hội làm lại cuộc đờinữa, thử nói xem chuyện này làm sao nàng nuốt cho trôi ?
“Nóicho ngươi! Đừng tưởng rằng thiếu chủ không quan tâm đến ta, thì ngươi có cơ hộibiến thành phượng hoàng, chuyện đó không có khả năng !” Ân Nhược Nhược oán hậnnói.
HắcMộc Điệp trầm mặc nhìn Ân Nhược Nhược, tuy rằng nàng nghĩ nữ nhân như nàng tachịu kết cục như ngày hôm nay hoàn toàn là gieo gió gặt bão, nhưng mà đều đứngtrên lập trường của nữ nhân, nàng kỳ thật là có chút đồng tình với Ân NhượcNhược.
Yêuphải Nam Cung Mị – một nam tử không bao giờ chuyên chú tuyệt yêu một người, vậythì cuộc đời của nữ tử đó chắc chắn là tan nát tuyệt vọng!
“Biểutình của ngươi là í gì ? Tỉnh lại đi! Ta không cần ngươi phải thương hại cho ta!” Ân Nhược Nhược không thể chịu đựng được, một tỳ nữ nhỏ nhoi cũng thương hạichính mình. “Ta nói cho ngươi! Ngươi đừng có đắc ý sớm như vậy, rồi sau này sẽcó người khác tới trừng trị ngươi !”
“Phảikhông?”
“Đươngnhiên phải ! Đó chính là thiếu chủ phu nhân thật sự ! Ta thấy người đầu tiêngnàng ta đối phó nhất định là ngươi !”
“Thiếuchủ phu nhân thật sự ?” Hắc Mộc Điệp ngẩn người, không nghĩ ra được nàng tađang nói tới người nào ?
“Đúngvậy! Người ta thân phận cao quý, đối với thiếu chủ là môn đăng hộ đối, về phầnngươi… Hừ! So với một ngón chân của người ta hãy còn kém xa !” Ân Nhược Nhượcác độc phê bình, ý đồ đả kích lòng tự trọng của nàng thật mạnh.
HắcMộc Điệp kinh ngạc trừng lớn mắt, nói: “Chẳng lẽ… Ngươi nói là Nguyệt Nga Nhi?”
“Thối!Ba chữ Nguyệt Nga Nhi này để ngươi nói sao ? Người ta là nghĩ muội của “Giang Nam Đế Vương” Phượng ThưDương ! Thân phận hèm mọn như ngươi, làm sao xứng đáng để hô cả họ cả tên ngườita như vậy ?”
HắcMộc Điệp không để ý tới ác ý công kích của Ân Nhược Nhược, vội vàng truy vấn:“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ? Vì sao Nguyệt Nga Nhi lại ở ‘Ma Kiếm SơnTrang’? Nàng không phải trên đường đi lấy chồng bị đại… Ách… bị ‘Minh vương’Hắc Mộc Dạ cướp dâu rồi sao ?”
Thấybộ dáng lo lắng của nàng ta, Ân Nhược Nhược cứ nghĩ rằng nàng sầu lo cho tìnhcảnh trong tương lai, trong lòng cũng cảm thấy một tia khoái trá.
“Hừ!‘Minhvương’ võ công tái thế cao cường tới mức nào chứ ? Ta chỉ biết thiếu chủdễ dàng xông vào “Huyền Minh Thành”, đem Nguyệt Nga Nhi cứu trở về !”
“Cáigì?! Tại sao có thể như vậy?” Hắc Mộc Điệp khiếp sợ cực độ .
Nhìnthâm tình của đại ca đối với Nguyệt Nga Nhi, làm sao cso chuyện để Nam Cung Mịdễ dàng mang nàng đi như thế ? Chẳng lẽ… Đại ca đã xảy ra chuyện gì ngoài ímuốn ?
Sẽkhông phải là Nam Cung Mị đả thương đại ca, sau đó ức chế Nguyệt Nga Nhi phảirời khỏi đấy?
HắcMộc Điệp càng nghĩ càng lo, chỉ sợ đại ca nàng xảy ra chuyện gì ngoài í muốn.
Thấysắc mặt nàng tái nhợt, Ân Nhược Nhược còn tưởng rằng nàng nghĩ tới sự xuất hiệncủa Nguyệt Nga Nhi mà chịu đả kích lớnm trong lòng đắc ý cực kì. (con này cứ đi vào rừng mơbắt con tưởng bở, buồn cười vãi)
“Hừ,bằng thân phận và sắc đẹp của ngươi, làm gì có điểm nào hơn được Nguyệt Nga Nhi? Ta nghĩ ngươi tốt nhất nên hiểu chuyện, tự mình cút khỏi ‘Ma kiếm sơntrang’ đi!”
HắcMộc Điệp hình như không nghe thấy lời giễu cợt của Ân Nhược Nhược, chẳng cóchút phản ứng nào, cả người nàng còn đang chìm trong nỗi khiếp sợ cùng tự trách.
Nhớngày đó, nàng còn ngồi trước mặt đại ca vỗ ngực cam đoan, nói rằng sau khi nànglẻn vào “Ma Kiếm Sơn Trang”, sẽ luôn ở bên cạnh Nam Cung Mị giám sát nhất cửnhất động, chỉ cần hắn có động tĩnh nhỏ gì, nàng sẽ lập tức hồi báo lại về“Huyền Minh Thành”, để đại ca kịp thời phòng bị.
Kếtquả thì sao ? Đừng nói là cảnh báo trước, thậm chí Nguyệt Nga Nhi bị đưa tới“Ma Kiếm Sơn Trang” lúc nào nàng còn không biết, chỉ khi Ân Nhược Nhược nói ranàng mới biết được chuyện !
Ai,nàng thật sự có lỗi với đại ca !
Khôngđược! Nang phải mau mau đi tìm hiểu tình hình của Nguyệt Nga Nhi .
Nangtin tưởng trong khoảng thời gian ngắn nhất đại ca sẽ tìm tới đem Nguyệt Nga Nhitrở về, nhưng trước lúc đó, nàng nhất định sẽ dốc hết sức bảo hộ Nguyệt Nga Nhian toàn, như vậy mới không cảm thấy áy náy với đại ca.
“Đứnglại! Ta còn chưa cho ngươi đi, ngươi dám rời đi !” Ân Nhược Nhược thấynàng không nói một tiếng nào đã xoay người chyạ đi mất, cảm thấy cực kì bất mãn.
HắcMộc Điệp căn bản lười đáp lời nàng ta. Thay vì ngồi đó đôi co với Ân NhượcNhươc, hiện tại nàng có nhiệm vụ khác trọng yếu hơn !