Tà vương diễn tỳ - Chương 06
Vìmuốn gặp mặt Nguyệt Nga Nhi, Hắc Mộc Điệp chủ động trao đổi cùng tỳ nữ đượcphái tới hầu hạ Nguyệt Nga Nhi.
Tỳnữ kia tuy rằng không dám tuỳ tiện đáp ứng nàng, những nghĩ đến nàng là tỳ nữbên người thiếu chủ, nếu trao đổi công tác cùng nàng, vậy chẳng phải được thâncận thiếu chủ tuấn mỹ vô trù sao, vì lí do này cũng đủ để đáp ứng.
Thừadịp Nam Cung Mị không ở gần đấy, Hắc Mộc Điệp lẻn đi thăm hỏi tình hình củaNguyệt Nga Nhi một chút.
ThấyNguyệt Nga Nhi không bị ngoại thương, những vẫn trong tình trạng mê man bấttỉnh, nàng đoán được đại khái là Nam Cung Mị lẻn vào “Huyền Minh Thành”, thừadịp Nguyệt Nga Nhi không chú í đánh nàng hôn mê, sau đó mang về “Ma kiếm sơntrang”.
Tronglúc Nguyệt Nga Nhi vẫn đang ngủ say, Hắc Mộc Điệp bèn đi tới phỏng bếp bừngchút trà bánh mang lên, khi nàng quay trở lại phòng, Nguyệt Nga Nhi đã tỉnh lại.
Mớiđầu, Nguyệt Nga Nhi vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, sau khinhìn rõ ràng dung mạo của nàng, không khỏi khiếp sợ trừng lớn mắt.
“Nhưthế nào lại là ngươi?!” Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc kinh hô.
Rốtcuộc là chuyện gì xảy ra ? Đường đường “Minh vương” muội muội, tại sao lạithành tỳ nữ xuất hiện ở trong này ? Hay là nàng ta bị làm sao ?
“Xuỵt.”Hắc Mộc Điệp ý bảo nàng nói nhỏ thôi, nhanh chóng quay người đóng chặt cửaphòng lại.
NguyệtNga Nhi ngẩn ra, vội vàng che miệng mình lại. Nhìn thái độ của Hắc Mộc Điệp,nàng biết tình cảh hiện tại của mình không hề an toàn.
NhìnHắc Mộc Điệp cầm khay trà bánh trong tay đặt lên bàn, nghi hoặc trong lòngNguyệt Nga Nhi một câu nối tiếp một câu xông ra, rốt cuộc cũng nhịn không đượcđè thấp thanh âm hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy ? Nơi này là nơi nào? Ta bị aibắt tới đây vậy ?”
“Nơinày là chỗ ở của Nam Cung Mị, là Nam Cung Mị bắt ngươi đến đây.” Hắc Mộc Điệptrả lời nàng từng vấn đề một.
“Cáigì?!” Nguyệt Nga Nhi khiếp sợ thiếu chút nữa đã quên khống chế âm lượng. “Ngươivừa nói… tên thích khách lẻn voà “Huyền Minh Thành” bắt ta đi… Là Nam Cung Mị?!”
“Đúngvậy, là hắn.”
“Nhưngmà… làm sao có thể như thế được ? Hắn… Hắn tại sao lại muốn làm như vậy?” Tronglòng Nguyệt Nga Nhi vẫn tràn đầy hoang mang, trong thời gian ngắn khó có thểtiếp nhận được chuyện này.
Lúctrước nghĩ huynh Phượng Thư Dương của nàng hứa gả nàng cho Nam Cung Mị, mà nàngtrên đường đi lấy chồng lại bị Hắc Mộc Dạ cướp đi, mà nay Nam Cung Mị lại đemnàng bắt về, là đang muốn lấy lại thê tử từ đầu phải thuộc về hắn sao ?
Cóđiều là nàng băn khoăn là, cho dù Nam Cung Mị lẻn vào “Huyền minh thành” là vìmuốn “cứu” nàng ra, vậy cũng không cần đánh nàng hôn mê sau đó mới mang nàng đinha !
“Cònkhông phải vì ngươi rất cao giá sao! Hoặc là nói chính xác hơn một chút, hắnmuốn mược quyền thế từ nghĩa huynh của ngươi, để làm lớn mạnh thanh thế của ‘Makiếm sơn trang’.”
NguyệtNga Nhi khiếp sợ nói không thành lời, câu trả lời của Hắc Mộc Điệp chẳng nhữngkhông cởi bỏ được nghi vấn trong lòng nàng, ngược lại làm cho nàng càng thêmhoang mang hơn.
NamCung Mị là vì quyền thế của nghĩa huynh nên mới muốn cưới nàng? Hắn ta thật làngười như vậy sao?
Kinhngạc mất một lúc lâu, Nguyệt Nga Nhi phục hồi lại tinh thần, hỏi tiếp một vấnđề mà từ đầu nàng đã thắc mắc…
“Tạisao ngươi lại ở chỗ này ?”
“Tagiả trang thành tỳ nữ trà trộn vào Nam Cung gia, cũng được vài tháng rồi.” Nóitới đây, Hắc Mộc Điệp cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Lúctrước nàng còn lớn miêng nói trước mặt đại ca, gi mà sẽ giúp hắn thám thínhđộng tĩnh ở trong “Ma kiếm sơn trang”, kết quả là nàng tuy rằng tiếp cận Nam CungMị thành công, thế nhưng cũng chẳng tìm ra được nửa điểm manh mối hữu dụng,thậm chí phải đọt Ân Nhược Nhược nói, mới biết chuyện Nguyệt Nga Nhi bị bắt đến“Ma Kiếm Sơn Trang”.
Ai,chuyện tới nước này, nàng cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, phải nghĩ thử xem cóbiện pháp gì giúp Nguyệt Nga Nhi thoát thân.
Nhìnvẻ mặt Nguyệt Nga Nhi đan xen lo sợ nghi hoặc bất an, Hắc Mộc Điệp nhẹ giọng anủi nói: “Tẩu tử (chịdâu) đừng lo lắng, có ta ởđây, ta sẽ bảo vệ ngươi. Với lại, ta cũng đã nghĩ ra cách đưa tin tức về chỗđại ca, ta tin nhất định đại ca sẽ sớm tới đây cứu tẩu.”
NguyệtNga Nhi gật gật đầu. Cứ nghĩ tới vị hôn phu âu yếm của nàng, tất cả những lolắng bất an hoàn toàn tiêu biến.
Nàngtin tưởng Hắc Mộc Dạ, nàng biết hắn nhất định sẽ đến cứu nàng !
ThấyNguyệt Nga Nhi nghĩ đến đại ca liền an tâm hoàn toàn, Hắc Mộc Điệp cũng khôngkhỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàngmỉm cười nói: “Xem ra giấc mộng nhiều năm của đại ca cũng thành hiện thực rồi.Vì ngươi, đại ca đã bỏ rất nhiều công sức !”
NguyệtNga Nhi ngẩn người, vội vàng hỏi: “Giấc mộng nhiều năm? Ngươi nói như vậy là cóý tứ gì ?”
“Di?Chẳng lẽ ngươi không biết gì cả ?” Hắc Mộc Điệp có chút kinh ngạc nhướn caođuôi lông mày. “Chẳng lẽ từ trước đến nay đại ca không nói gì cho ngươi biếtsao ?”
“Nóitới cái gì? Ngươi nói mau nha!” Nguyệt Nga Nhi vội vàng truy vấn.
Đốivới Hắc Mộc Dạ, nàng chỉ biết là hắn là “Huyền minh thành” thành chủ, chỉ biếthắn là người đem nàng bắt đi trong ngày nàng lấy chồng, cũng là nam nhân cưỡngbức nàng phải gả cho hắn, còn lại, cái gì hắn cũng chưa từng nói ra. Tuy rằngnàng nghĩ bọn họ trước đây có từng gặp qua nhau thì phải, nhưng mà nàng khôngnhớ được một chút nào về chuyện đó cả.
“Ách…Này thôi… Kỳ thật đại ca cũng chưa từng nòi cho ta biết, chỉ là ta thu thập manhmối xong đoán già đoán non được đại khái mà thôi.”
HắcMộc Điệp nhẹ giọng nói những chuyện tình mà nàng biết, bao gồm vào một đêmtrước đây, đại ca ở một rừng cây từng gặp qua Nguyệt Nga Nhi, cùng với hắn vìmuốn bảo vệ Nguyệt Nga Nhi, thà rằng bị su phụ đánh đập trừng phạt, cơ hồ mấtđi nửa cái mạng, cũng không hé ra nửa lời có liên quan đến nàng.
“Rừngcây…” Nguyệt Nga Nhi cố gắng nhíu mi hồi tưởng, thậm chí nghĩ muốn đau đầu, vẫnkhông có nửa điểm ấn tượng.
Nàngcắn thần (môi) cánh hoa, cả người uể oảicực kì.
“Takhông nhớ rõ… Ta chỉ biết, nghĩa phụ ta nhặt được ta đang hôn mê trong một cánhrừng, khi đó ta bị cảm nặng, sốt cao mấy ngày mấy đêm mới khỏi, mà trí nhớ lúctrước của ta cũng theo đó mà mất đi một ít…”
“Bởivì từng bị sốt cao mà mất đi trí nhớ?” Hắc Mộc Điệp giật mình hiểu chuyện gậtgật đầu, nói. “Nguyên lai là như vậy, chẳng trách ngươi sự tình gì cũng khôngnhớ rõ.”
“Rốtcuộc ta đã quên cái gì? Ta đã làm cái gì ?” Nguyệt Nga Nhi cực ảo não, nàngmuốn biết về quan hệ trước đây của bọn họ, nhưng mà lại không nhớ được bất cứcái gì.
“Tacũng chỉ đoán dược đại khái mà thôi, còn chi tiết tình huống thể nào có lẽ chỉđại ca mới biết được. Bất quá, với cá tính của hắn. Ta nghĩ hắn sẽ chẳng nóilời nào đâu.” Hắc Mộc Điệp dừng một chút, nói tiếp: “Tóm lại, đại ca ta thực sựrất yêu ngươi, điểm này là điều không cần bần cãi.”
“Yêu?”Từ này làm hai gò má Nguyệt Nga Nhi đỏ bừng.
Lúctrước, khi nàng vừa bị bắt đến “Huyền minh thành”, cực sợ con người ác liệtlãnh khốc như Hắc Mộc Dạ, cũng cực giận hắn cưỡng bức nàng phải gả cho hắn.
Nhưngmà, không biết vì sao, bất kì ngôn hành cử chỉ gì của hắn đều dễ dàng tác độngtới cảm xúc hỉ nộ ái ố của nàng, thân hình tuấn dật của hắn làm ánh mắt nàngkhông tự chủ luôn dõi theo, mãi đến sau này nàng mới bừng tỉnh, hoá ra nàng đãsớm yêu thương hắn mất rồi …
Nay nghe Hắc Mộc Điệp nói như vậy, nàng mới hiểu được, từ nhiều năm trướckia, vận mệnh đã gắt gao buộc họ vào chung một chỗ.
“Đúngvậy!” Hắc Mộc Điệp khẳng định gật đầu.
Nghenàng nói, Nguyệt Nga Nhi trong lòng Nguyệt Nga Nhi rung động, lồng ngực trànngập ấm áp. Có thể được một người nam nhân cam tâm tình nguyện, mãnh liệt yêuthương, đây là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a !
HắcMộc Điệp mỉm cười nhìn Nguyệt Nga Nhi đang cực kì cảm động, tiếp tục còn nói:“Năm đó đại ca thà rằng bị sư phụ đánh cho thương tích đầy mình, cũng nhất địnhkhông chịu để lộ ra chuyện đêm đó, với hành động thái độ liều lĩnh muốn đemngươi bắt về ‘Huyền minh thành’ của hắn quả thực giống nhau như đúc, ta tintưởng hắn nhất định yêu ngươi thực lòng, hơn nữa yêu thật sâu, thật sâu.”
Nhữnggiọt nước mắt cảm động tràn ra khỏi hốc mắt của Nguyệt Nga Nhi, cảm giác hạnhphúc nháy mắt trần đầy tâm can nàng, làm lòng nàng có một loại khát vọng bứcthiết muốn gặp Hắc Mộc Dạ.
“NamCung Mị đánh ta hôn mê bắt đến đây, rốt cuộc tính làm cái gì? Chẳng lẽ hắnkhông biết ta đã thành thân với Mộc Dạ ?”
“Làmsao mà hắn không biết ? Ta thấy mục đích của hắn, chắc chắn là không cam lòngkế hoạch của mình bị người khác phá, hiện tại bắt ngươi không phải để uy hiếpPhượng Thư Dương, mà chính là tính uy hiếp đại ca.”
“Cáigì?” Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Theota thấy, khả năng Nam Cung Mị uy hiếp nghĩa huynh của ngươi có vẻ thấp, ta thấymục tiêu của hắn thập chi bát cửu (mười phần chắc tám) là nhằm vào đại ca !”
“Vậylàm sao bây giờ?” sắc mặt Nguyệt Nga Nhi bỗng nhiên trở nên tái nhợt.
“Hiệntại cũng chỉ có thể ngồi chờ.”
NguyệtNga Nhi lo lắng lo mi tâm nhăn lại (>”Đốivới người vỗn dĩ trở thành phu quân của nàng, nàng cũng mới chỉ gặp qua hắn mộtlần mà thôi, căn bản không hiểu nổi hắn là dạng người gì. Có lẽ, Hắc Mộc Điệptrà trộn vào trong này làm tỳ nữ của hắn sẽ hiểu hắn hơn.
< class="calibre10">“Hắnhả ? Hừ! Một tên xấu xa bại hoại !” biểu tình Hắc Mộc Điệp đột nhiên trở nênkhông được tự nhiên.
< class="calibre10">Nhắcđến hắn, nàng sẽ bất giác nghĩ lại việc hắn đã hôn nàng mãnh liệt như thế nào,lại bất giác nghĩ về chiếc ao tắm bốc lên nhiệt khí kia, đại chưởng của hắn đãvuốt ve âu yếm thân thể nàng thế nào, làm dấy lên ngọn lửa tình dục cuồng nhiệttrong người nàng ra sao …
< class="calibre10">NhìnHắc Mộc Điệp biểu tình trở nên bất bình thường, một tia nghi hoặc nổi lên tronglòng Nguyệt Nga Nhi.
< class="calibre10">Xemngữ khí của nàng giận giữ, vẻ mặt muốn làm bộ như không có chuyện gì, quả thựcgiống như đúc chuyện nàng nghĩ muốn kháng cự mị lực của Hắc Mộc Dạ trước kia!
< class="calibre10">Chẳnglẽ… Chẳng lẽ Hắc Mộc Điệp với Nam Cung Mị…có gì sao? Chẳng hiểu nàng ta đangsuy nghĩ chuyện gì nha ?
< class="calibre10">NguyệtNga Nhi kinh ngạc sửng sốt trong chốc lát, lấy lại tinh thần muốn thử hỏi nàng,nhưng Hắc Mộc Điệp lại đột nhiên đem nàng đẩy lên giường.
< class="calibre10">“Tiểuthư, ngài tỉnh rồi?” Hắc Mộc Điệp vừa đem Nguyệt Nga đẩy lên giường, vừa cố ínói to, như là cố í muốn cho người khác nghe thấy.
< class="calibre10">Thấyhành động của Hắc Mộc Điệp, Nguyệt Nga Nhi lập tức đoán ra có người đến, vì thếliền phối hợp giả bộ hoảng hốt thanh âm,bất lực kinh hãi nói: “Ngươi là ngườinào? Nơi này là chỗ nào vậy?”
< class="calibre10">“Mấyvấn đề này, bao giờ ngươi gặp thiếu chủ sẽ rõ.”
< class="calibre10">“Thiếuchủ của ngươi là ai ? Vì sao lại bắt ta đến nơi này ?”
< class="calibre10">“Nàythôi…”
< class="calibre10">HắcMộc Điệp còn chưa kịp trả lời xong, cửa phòng đã bị mở ra. Hai nữ nhân nhìnlại, người tiếng vào đúng là Nam Cung Mị!
< class="calibre10">
***
< class="calibre10">Nhìnnam nhân vốn trở thành phu quân của nàng, Nguyệt Nga Nhi không biết phải xử tríra sao, đành phải kéo chăn bước xuống giường.
< class="calibre10">Cặpmắt sâu không lường được của Nam Cung Mị, đầu tiên là lưu lại trên ngườiNguyệtNga Nhi trong chốc lát, sau đó quay sang hướng người không nên xuất hiện trongnày – Hắc Mộc Điệp, trong mắt hắn hiện lên một chút thần sắc hiểu biết.
< class="calibre10">“Ngươiđi xuống trước đi !”
< class="calibre10">“Ách…Nhưng mà… Tiểu thư vừa mới tỉnh lại, chắc là cần Điệp Nhi hầu hạ.” Hắc Mộc Điệptìm cớ muốn lưu lại.
< class="calibre10">NamCung Mị nghe vậy nhướn cao đuôi lông mày, cười như không cừoi ta nghễ nhìnnàng. “Làm sao vậy ? Ăn giấm chua sao ? Không muốn ta cùng Nguyệt Nga Nhiở chung một mình ?”
< class="calibre10">Ăngiấm chua !?
< class="calibre10">Trêngương mắt xinh đẹp của Hắc Mộc Điệp xinh xẹt qua một tia không tự nhiên, hai gòmá min màng bỗng nhiên đỏ bừng.
< class="calibre10">Nàngcó chút lắp bắp phủ nhận nói: “Điệp, Điệp Nhi làm sao có thể… làm sao có thể ăngiấm chua được ? Thiếu chủ nghĩ nhiều rồi…”
< class="calibre10">NamCung Mị nhìn nàng chằm chằm, í cười sâu xa khó hiểu bên môi càng thêm sâu sắc.
< class="calibre10">“Nếuchưa ăn dấm chua, vậy lui xuống trước đi ! Khi nào cần, ta sẽ kêu ngươi sau.”
< class="calibre10">“Vâng,nô tỳ cáo lui.”
< class="calibre10">Tuyrằng Hắc Mộc Điệp cũng không yên tâm để cho Nguyệt Nga Nhi cùng Nam Cung Mị ởchung một chỗ, nhưng mà không muốn Nam Cung Mị sinh lòng nghi ngờ, nàng tốtnhất nên rời đi trước.
< class="calibre10">Nhưngmà, bởi vì lo lắng cho an nguy cuả Nguyệt Nga Nhi, sau khi nàng bước ra khỏicửa, không rời đi khỏi đó, mà lén lút nhiễu đến bên cửa sổ, tránh ở bên ngoàinghe lén bọn họ nói chuyện với nhau.
< class="calibre10">“Tạingươi lại đem ta bắt đến nơi này ?” Nguyệt Nga Nhi hỏi.
< class="calibre10">“Bắt?” Nam Cung Mị cảm thấy nàng dùng chứ này có chút buồn cười, nói. “Chẳng lẽngươi đã quên, nghĩa huynh ngươi đã đem ngươi gả cho ta, Hắc Mộc Dạ mới làngười bắt ngươi đi, ta chỉ là đem thê tử của ta cứu trở về thôi.”
< class="calibre10">“Không.”Nguyệt Nga Nhi kiên định nói. “Ta không thể trở thành thê tử của ngươi, bởi vìta đã cùng Hắc Mộc Dạ bái đường thành thân.”
< class="calibre10">“Phảikhông? Một khi đã như vậy, ta cũng chỉ có thể thay đổi kế hoạch ban đầu.”
< class="calibre10">“Kếhoạch ban đầu ? Ý của ngươi là… Lúc trước ngươi tính lấy ta là có mục đíchriêng? Có phải ngươi… Ham quyền thế của nghĩa huynh ta ?”
< class="calibre10">NgheNguyệt Nga Nhi chất vấn, Nam Cung Mị đột nhiên cất tiếng cười to.
< class="calibre10">“Đúngvậy, ngươi nói đúng rồi, ta thật sự nhìn trúng quyền thế của Phượng Thư Dươngmới muốn lấy ngươi.” Hắn thản nhiên thừa nhận.
< class="calibre10">Đánggiận! Nàng đã biết nhất định sẽ như thế ! Tránh ở ngoài cửa sổ Hắc Mộc Điệpnghe đến đó, thiếu chút nữa nhịn không được chửi ầm lên.
< class="calibre10">Cứnghĩ đến Nam Cung Mị có thể vì quyền thế, mà lấy một nữ nhân mình không yêu làmvợ, lòng của nàng bỗng tức giận vô cớ.
< class="calibre10">“Takhông tin!” Nguyệt Nga Nhi lắc đầu không ngừng, nói. “Nghĩa huynh của ta sao cóthể đem ta gả cho người như ngươi được ? Trừ phi là ngươi lừa gạt hắn!”
< class="calibre10">Vừanghe nàng nói như vậy, Nam Cung Mị nhịn không được cười nói: “Ngốc Nga Nhi,ngươi cho là Phượng Thư Dương là người dễ lừa như vậy sao ?”
< class="calibre10">NguyệtNga Nhi ngây ngẩn cả người, lời nói của Nam Cung Mị làm cho nàng lâm vào cảmxúc không thể tim cùng khiếp sợ.
< class="calibre10">“Ngươi…Ý tứ của ngươi… Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nói…” Chẳng lẽ nghĩa huynh của nàn biết rõ ýđồ của Nam Cung Mị, nhưng vẫn đem nàng gả cho hắn ?!
< class="calibre10">Cảcăn phòng trở nên im ắng lạ thường, Nguyệt Nga Nhi kinh ngạc đến không nóithành lời.
< class="calibre10">Kỳthật, đừng nói là Nguyệt Nga Nhi không thể chấp nhận sự thật đó, đến ngay cả HắcMộc Điệp cũng quá khó khăn để tin vào điều này.
< class="calibre10">PhượngThư Dương cần gì phải làm như vậy ? Hắn trông không giống kẻ bán rẻ muội muộicầu vinh nha ! Huống chi, hắn còn là “Giang Nam đế vương” đầy đủ tài phúcùng quyền thế, căn bản đâu cần làm đến mức như vậy !
< class="calibre10">“Ngươicũng không cần thất vọng quá như vậy !!! ,” Nam Cung Mị cười nói. “Phượng ThưDương sở dĩ đáp ứng chuyện hôn sự này, bởi vì hắn biết sau khi ngươi gả vào “MaKiếm Sơn Trang”, nhất định có thể sống cả đời hạnh phúc, hắn cũng biết ta khôngbao giờ khắt khe với nữ nhân của mình. Dù sao, có một chỗ dựa vững chắcnhư Phượng Thư Dương, ta tuyệt đối không có khả năng khắt khe với ngươi.”
< class="calibre10">“Vậy…Hiện tại… Ngươi tính là cái gì?” Nguyệt Nga Nhi bất an hỏi.
Tà vương diễn tỳ - Chương 06.1
< class="calibre10"> “Rất đơn giản, nếu Hắc Mộc Dạ làm khó dễ ta, pháhủy kế hoạch của ta, ta đương nhiên phải đòi lại một chút công đạo từ hắn.”
< class="calibre10">Lấylại công đạo?
< class="calibre10">HắcMộc Điệp tránh ở ngoài cửa sổ mi tâm nhíu chặt, đột nhiên nàng có một loại dựcảm bất hảo.
< class="calibre10">NamCung Mị rốt cuộc tính đối phó với đại ca thế nào ? Mà nàng nên làm thế nào, làmthế nào để hai người bọn họ không lâm vào cảnh lưỡng bại câu thương (ko ai bại mà cả hai cùngbị thương) ?
< class="calibre10">
***
< class="calibre10">“Làmgì vậy ? Đã nghe đủ chưa ?”
< class="calibre10">Tiếngnói Nam Cung Mị tràn ngập trêu trọc, làm Hắc Mộc Điệp đang mải suy nghĩ bỗngbừng tỉnh.
< class="calibre10">Nàngnàng vừa nhấc đầu, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn cười như không cười,trong lòng nàng âm thầm kên khổ.
< class="calibre10">Donàng vừa rồi mải suy nghĩ làm cách nào có thể nhắc nhở được đại ca phải cẩnthận đề phòng Nam Cung Mị, cho nên hắn ra khỏi phòng lúc nào nàng cũng khôngbiết, không những thế còn bị hắn bắt tại trận nàng đang đứng ngoài cửa sổ nghetrộm.
< class="calibre10">Phảilàm sao bây giờ ? Nếu nàng không thể tìm được một lí do hợp lí, làm cho NamCung Mị nghi ngờ thân thế của nàng, vậy thì thật nguy hiểm !
< class="calibre10">“Ta…Ta…”
< class="calibre10">Bởivì quá mức lo lắng, trong cái đầu nhỏ nhắn của nàng xẹt qua hàng ngàn cái lído, nhưng mà chẳng có cái lí do nào mang tính thuyết phục cả.
< class="calibre10">“Ngươilàm sao vậy?”
< class="calibre10">NamCung Mị nâng cằm của nàng lên, ngón cái cố tình làm như vô í miết qua đôi môiđỏ mọng của nàng, hành động khiêu khích này làm nỗi lòng Hắc Mộc Điệp càng thêmhỗn loạn, càng nghĩ càng loạn, không thể tìm được lí do nào hợp lí.
< class="calibre10">Thựckhổ quả đi ! Không phải hắn phát hiện hắn có thể dễ dàng tác động vào suy nghĩcủa nàng, cho nên tính trêu chọc nàng đến khi í loạn tình mê, sau đó bức nàngphải nói thật ?
< class="calibre10">Nngaytại lúc Hắc Mộc Điệp kích động muốn kháng cự lại, Nam Cung Mị khẽ cười nói:“Còn nói ngươi không ăn dấm chua, nếu lời nói của ngươi là thật, làm chi tránhở ngoài cửa sổ nghe lén? Nếu ngươi nói thật, làm chi lén trao đổi công việc vớitỳ nữ mà ta phân phó, chạy tới ‘chiếu cố’ Nguyệt Nga Nhi? Ngươi là bởi vì ăngiấm chua, cho nên muốn tới đây xem Nguyệt Nga Nhi là cao phương thần thánh nàođi ?”
< class="calibre10">“Takhông thèm ăn giấm chua của ngươi”
< class="calibre10">HắcMộc Điệp kích động phủ nhận, sau đó chợt nghĩ đến… kỳ thật, khiến cho hắn nghĩnàng đang ăn giấm chua cũng tốt! Ít nhất như vậy, có thể giải thích tại saonàng lại trốn ngoài cửa sổ nghe lén bọn họ.
< class="calibre10">“Điệpnhi muốn đi làm việc, nếu thiếu chủ rảnh rỗi như vật, thì đi tìm Nguyệt cônương hoặc Ân cô nương đi !”
< class="calibre10">Nàngmuốn giả bộ khẩu thị tâm phi (tứclà mồm nói nhưng trong tâm thì không như thế),nhưng mà giọng nói của nàng lại toát ra mùi vị ghen tuông nồng đậm, thậm chíngay cả đôi môi đỏ mọng của nàng cũng bất giác bĩu ra.
< class="calibre10">Khoémôi Nam Cung Mị giơ lên. Trong lòng nàng rõ ràng để í, nhưng gương mặt xinh đẹpnày lại giả bộ không có, nhưng mà điều này lại làm hắn có cảm giác sung sướngkhó hiểu.
< class="calibre10">Bộdáng nữ nhân vì hắn mà tranh giành tình nhân, hớn đã xem nhiều rồi, cho tới giờchưa có một ai làm ảnh hưởng tới tâm tình của hắn, nhưng mà nàng lại đặc biệtkhông giống với những người khác.
< class="calibre10">Vìcái gì lại như vậy đâu?
< class="calibre10">Dườngnhư là muốn tìm ra đáp án, Nam Cung Mị bỗng nhiên cúi đầu, chiếm lấy đôi môi đỏmọng của nàng, mạnh mẽ hôn.
< class="calibre10">HắcMộc Điệp không đoán được hắn lại đột nhiên làm như vậy, nàng biết mình nên phảnkháng lại, nhưng mà lại không có chút khí lực nào.
< class="calibre10">Nàngbiết mình không phải đôi thủ của hắn, từ trước đến nay nàng chưa bào giờ khángcự được mị lực của hắn, cho nên bây giời cũng không phải ngoại lệ. Chìm trongnụ hôn nóng bỏng của hắn, nàng nhanh chóng trầm luân, sa vào sự mê đắm…
< class="calibre10">Cuốicùng nụ hôn thật sau thật dài mới chấm dứt, Hắc Mộc Điệp đã sớm hít thở khôngthống xụi lơ trong lòng hắn.
< class="calibre10">NamCung Mị ngắm nhìn nàng không chớp mắt, trong đôi đồng tử đen như mực ngoại trừnhững tia sáng mãnh liệt, còn có một chút suy nghĩ sâu xa.
< class="calibre10">Thânhình kiều nhỏ của nàng, thật vừa vặn với vòng ôm của hắn; Tư vị ngọt ngào củanàng, làm cho hắn không thể bỏ qua. Chưa có một nữ tử nào lại làm hắn luyếntiếc buống tay như thế, rốt cuộc nàng có loại mị lực độc đáo gì vậy ?
< class="calibre10">Làvì hắn chưa lấy được thân xác của nàng, cho nên mới đối xử ưu đãi với nàng ?Hay là tiểu nữ tử xinh đẹp này, thật sự đã bất tri bất giác tiến vào trong timhắn, tiến vào nơi chưa một ai có thể chạm tới ?
< class="calibre10">Nếukhông phải thời cơ không đúng, hắn còn có việc quan trọng phải làm, hắn thật sựrất muốn mang nàng về phòng, lấy hành động thực tế để tìm đáp án.
< class="calibre10">Cứtheo tính toán của hắn, Hắc Mộc Dạ nhắt định sẽ sớm tìm tới cửa, hắn nên đichuẩn bị một chút, đến lúc đó mới có thể hảo hảo mà nghênh đón vị “Minh Vương”đại danh đỉnh đỉnh kia !