Tà vương diễn tỳ - Chương 08
Bởivì trời đã tối đen, nếu nếu muốn đi từ ‘Huyền Minh Thành’ trở về ‘Ma Kiếm SơnTrang’, chỉ sợ tới sáng cũng chưa tới nơi, bởi vậy Nam Cung Mị liền quyết địnhở lại “Huyền minh thành” qua đêm.
Nhưngmà, trong “Huyền minh thành” không có tỳ nữ của hắn, nên không ai giúp bọn họnấu nướng, vì Nam Cung Mị thiếu gia sao có thể xuống bếp tự làm đồ ăn, cho nênmọi việc cũng đến tay nàng thu xếp.
Nànghoàn toàn không có kinh nghiệm nấu ăn, thật không dám tưởng tượng mình là racái loại thức ăn khủng bố gì nữa ? Nhưng mà nàng không có sự lựa chọn khác, nêncũng chỉ biết kiên nhẫn làm mà thôi !
Nàngở trong phòng bếp bận rộn một hồi, đôi bàn tay mịn màng không biết bị bao nhiềuvết bỏng, bao nhiêu vết cắt, mất cả một hổi công phu, cuối cùng nàng cũng làmđược mấy món đế ăn cơm, nhưng… Nhưng mà thức ăn làm ra xong đến nàng còn khôngdám nhìn !
Sắc,hương, vị, thì đủ cả miễn cưỡng cũng có thể dùng !
Cứnghĩ tới Nam Cung Mị nhìn thấy đống hỗn độn này sẽ không ăn, không nghĩ tới hắnchẳng nói chẳng rằng câu nào, còn ăn hết tất cả những món ăn khủng bổ mà nànglàm này.
Nhìnhắn đem thức ăn nàng mất công làm ăn hết tất cả, Hắc Mộc Điệp lo lắng thay chocái bụng của hắn, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác sung sướng cùngthoả mãn.
Nhưngmà, sau khi cảm giác thoả mãn cùng sung sướng qua đi, tâm nàng đột nhiên trởnên căng thẳng.
Nàngbỗng nhiên í thức được, cả toàn thành chỉ có hai người cô nam quả nữ bọn họ ,nếu Nam Cung Mị có hành động xâm phạm gì nàng, vậy nàng làm sao có thể kháng cựđược !
Hắntừ trước tới nay đâu phải chính nhân quân tử gì, mà lời nói của hắn “chuyện củachúng ta còn chưa xong đâu” vẫn văng vẳng bên tai nàng, Hắc Mộc Điệp không khỏilo lắng nghĩ, liệu có phải hắn tính đêm nay…
Tâmtình bối rối khẩn trương, làm cho Hắc Mộc Điệp lâm vào khủng hoảng, cơ hồ mỗimột ánh mắt, mỗi một hành động của Nam Cung Mị, đều đủ để tim nàng đập mất tốcđộ, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Cứnghĩ tới hắn sẽ làm cái gì, nhưng hắn lại cưỡi ngựa đi ra khỏi thành , nói làmuốn đi xung quanh xem xét.
Nhìntheo thân ảnh của Nam Cung Mị rời đi, Hắc Mộc Điệp nhẹ nhàng thở ra một hơidài, nhưng lại cảm thấy có chút… thất vọng?!
Khôngkhông không! Nàng làm sao lại có cảm giác thất vọng được ? Hắc Mộc Điệp vộivàng lắc đầu, phủ nhận loại cảm xúc “không nên có” này của mình.
Nhấtđịnh là vừa rồi nàng quá mức lo lắng, sau đó đột nhiên được thả lỏng, mới bịsinh ra loại cảm giác kì lạ thế này !
“Hô…”Nàng dài thở ra một hơi, quyết định nhân cơ hội Nam Cung Mị không có ở đây, hảohảo tắm rửa thả lỏng thể xác cùng tinh thần một phen.
Saukhi hạ quyết tâm, nàng nhanh chóng tiến về phía lầu các trước đây là nơi nàngở. Sau khi tiến vào lầu các, nàng liên đi thẳng tới nơi có bể nước nóng.(thậtra thì cái chỗ này ta tính để là phòng, nhưng mà phòng thì rộng đến mấy làmquái ji có bể nước nóng, vs cả nguyên văn của nó là lầu các tức là to như cáitoà nhà ấy, mà chẳng tìm đc từ nào thay cả)
Nhìnbể nước nóng khí ngút trời kia, tâm tình Hắc Mộc Điệp lập tức sung sướng hơnhẳn. Nàng nhanh chóng cởi bỏ y phục, tuỳ í để quần áo rơi xuống dưới chân, kểcả chiếc yếm, cùng tiết khố (tanghĩ là quần lót) cũngcởi bỏ hết.
Cởibỏ quần áo xong, nàng khẩn trương tiến tới bể nước, ngay lấp tức ngâm mìnhxuống bể.
Lànnước ấm mơn man mang đến một loại cảm giác thoả mãn, nàng nhịn không được phátra một tiếng thở dài khoan khoái.
“A,thật sự là rất thoải mái!”
Ở“Ma kiếm sơn trang”, tuy rằng cũng có bể nước nóng, nhưng thứ nhất cái bể kialà của Nam Cung Mị; Thứ hai thân phận của nàng ở “Ma kiếm sơn trang” chẳng qualà một tỳ nữ nho nhỏ, làm gì có chuyện được thoải mái tắm rửa trong bồn nướcnóng chứ.
Mảinghĩ linh tinh, đầu của nàng bất giác hiện lên tình cảnh nàng cùng Nam Cung Mịdây dưa trong bể nước nóng, một màn cảnh tượng phiện tình kia, nay vẫn rõ ràngdị thường.
Thậmchí nàng còn nhớ rõ, hắn đã cường hãn cởi bỏ áo của nàng thế nào; cũng nhớ rõhơi thở nóng rực cùng lời nói đầy khiêu khích của hắn, hắn càn rỡ hôn bộ ngựcđẫy đà của nàng qua lớp yếm mỏng; nàng còn nhớ rõ, chính mình nhanh chóng trầmluân dưới sự trêu chọc của hắn, không thể tự kiềm chế…
“Thậtlà! Nghĩ tới chuyện này làm gì?” Nàng đỏ mặt khẽ mắng mình, đưa tay đấm đámađầu, ý đồ muốn loại bỏ một loạt hình ảnh kích tình vừa rồi.
Thậtvất vả nỗi lòng mới hơi bình tĩnh được đôi chút, nàng nhắm đôi mắt lại, cảngười thả lỏng ngâm trong làn nước nóng, chỉ chốc lát sau liền cảm thấy buồnngủ.
Khôngbiết qua bao lâu, một trận cười khe khẽ bỗng nhiên truyền đến, làm nàng độtnhiên bừng tỉnh.
“Aivậy ?”
Nàngbỗng nhiên mở hai mắt, kinh hoàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Nam Cung Mị lặng lẽđứng ở cạnh cửa!
“Ngươi…Ngươi… Ngươi làm sao… làm sao lại ở chỗ này?” Hoảng hốt quá độ làm nàng nói mộtcâu mà mãi mới thành lời.
Hắnkhông phải đã đi ra ngoài sao? Vì sao giữa đường lại lộn trở về thế này ?
Hắnđứng ở nơi đó đã bao lâu? Thấy được những gì rồi ?
Dấuhỏi nối tiếp dấu hỏi nổi lên trong đầu nàng, khuôn mặt xấu hổ của nàng nóng lênnhư muốn đun sôi luôn cả nước !
“Tađi vòng quanh thấy ánh trăng thật đẹp, vốn định tìm người cùng thưởng thức, trởvề thành lại không tìm được ngươi, hoá ra ngươi trốn đến nơi này.”
NamCung Mị ánh mắt làm càn dừng trên thân thể của nàng, thậm chí còn nhìn xoáy vàotrong làn nước trong suốt, con ngươi đen sâu thẳm lập tức hừng hực cháy hai đámlửa dục vọng.
Ngâmtrong làn nước một lúc lâu, da thịt trắng nõn của nàng nay đã trở nên hồng hào,xem ra càng thêm xinh đẹp mịn màng, cũng càng thêm mê đắm lòng người.
“Nhưngmà xem ra, ánh trăng bên ngoài tuy đẹp, cũng không bằng mỹ nhân tắm rửa làm mêlòng người.”Tiếng nói của Nam Cung Mị so với bình thường lại càng thêmtrầm thấp.
Hắncông khai ca ngợi làm Hắc Mộc Điệp đỏ bừng mặt, hoảng hốt nói: “Ngươi muốn làmcái gì? Ngươi… Ngươi… Ngươi đừng giở trò xằng bậy!”
Nàngnhìn về phía xiêm y vừa cởi ra, dưới đáy lòng không khỏi âm thầm kêu khổ.
Nếunàng muốn lấy xiêm y để che thân, thì phải đứng dậy trước mới được, nhưng nếulàm như thế, thân thể của nàng chẳng phải đều bị Nam Cung Mị nhìn thấy hết sao?
Nhưngmà, nếu nàng không có gì che thân, trong cái bề nước trong suốt này cũng chẳngcó tác dụng che lấp boa nhiêu nha ! Hiện tại nàng phải làm sao bây giờ ?
Khôngbiết hành xử thế nào, Hắc Mộc Điệp chỉ có thể đáng thương hề hề hai tay chengực, dùng hết khả năng cố gắng che đậy cơ thể của mình.
Nhưngmà, hành động của nàng lại làm cho bộ ngực sữa vốn đẫy đà nay lại càng thêmcăng tròn mê người, mà vẻ vô thố kinh hoàng trên mặt nàng, càng nhìn lại càngđáng yêu, tất cả những điều đó dễ dàng khơi mào dục vọng của Nam Cung Mị.
“Lúctrước khi ở ‘Ma kiếm sơn trang’, ngươi không cẩn thận gặp phải tình cảnh tađang tắm, so với tình huống hiện tại chỉ có chút trái ngược.”
NamCung Mị cúi đầu cười, tiếng cười hùng hậu kia sớm đem tâm hồn Hắc Mộc Điệp càngthêm rối tung lên, ngay cả thân mình cũng bất giác run rẩy.
“Nhớrõ lời ta nói lúc đó không ? Điệp nhi xinh đẹp.”
“Ta…”Hắc Mộc Điệp tâm hoảng ý loạn cắn môi, không dám nhìn vào cặp mắt nóng rực kiacủa hắn.
Nàngđương nhiên nhớ rõ lời nói của hắn lúc đó ! Hắn nói…
Chuyệncủa chúng ta còn chưa xong đâu !.
HắcMộc Điệp nóng vội không yên, nàng khẩn trương liếc mắt dò xét nhìn hắn một cái,chỉ thấy hắn đang di chuyển, chậm rãi hướng về phía nàng, vẻ mặt kia giống mộtcon báo đang đi săn mồi, bộ dáng tao nhã nhưng uy hiếp, từng bước từng bướctiến đến gần nàng.
“Không…Ngươi đừng lại đây…” Hắc Mộc Điệp yếu đuối hô nhỏ, nhưng nàng biết không thểngăn cản được hắn.
Khoảngcách của hắn càng ngày càng gần, không gian trước đó rộng rãi, đột nhiên trởnên chật hẹp, Hắc Mộc Điệp muốn chạy trốn lại không có đường để trốn, chỉ cóthể trơ mắt nhìn hắn từng bước tới gần.
Khithân hình cao lớn sừng sững của hắn ngang nhiên đứng cạnh bể, tốc độ tim đậpcủa Hắc Mộc Điệp cơ hồ vượt quá khả năng chịu đựng cực hạn của nàng !
Nàngtâm hoảng ý loạn cắn môi, không biết nên làm thế nào mới tốt, đầu óc thông minhvốn có, mỗi khi gặp phải hắn đều không thể dùng.
NamCung Mị cúi đầu, con ngươi đen nhìn đã mắt thân hình tuyệt diện của nàng, khithì ánh mắt của hắn nhìn vào đôi tay đang che trước bộ ngực sữa, sau đó lạichậm rãi chuyển xuống thân hình tuyết diệu của nàng đang ẩn hiện trong làn nướctrong vắt, ánh mắt lửa nóng của hắn vì thế mà càng thêm hừng hực.
“Ngươimuốn đi ra đây ? Hay để ta đi vào ?” Tiếng nói khàn khàn của hắn tràn ngập mêhoặc cùng mị lực.
Nàngđi ra ngoài hay hắn đi vào ? Tâm Hắc Mộc Điệp đột nhiên co rút lại, liều mìnhlắc đầu bất lực. Bất luận là lực chọn cách nào, đều làm nàng xấu hổ muốn ngất !
“Ta…ta lập tức liền tắm xong ngay, chờ ta mặc… mặc xong quần áo, ta liền lập tức…lập tức hầu hạ thiếu chủ tắm rửa…” Nàng lắp bắp nói.
NamCung Mị nghe vậy cúi đầu cười, nói: “Điệp Nhi thông minh, ngươi biết rõ là takhông chỉ muốn ngươi hầu hạ ta tắm rửa không thôi.”
“Ta,ta… ta làm sao mà biết được ? Ta làm sao mà biết được thiếu chủ muốn ta làm gì?” Hắc Mộc Điệp cố ý giả ngu nói.
“Thậtkhông?” Nam Cung Mị lơ đễnh nhún vai, nói. “Ngươi đã không biết, vậy ta đànhdùng hành động trực tiếp nói cho ngươi biết nhé !”
“Không!”Hắc Mộc Điệp kinh hô một tiếng, cuống quít muốn ngăn cản hắn, nhưng mà nàng mớivừa nhấc đầu, liên thấy Nam Cung Mị đang cởi quần áo.
Chẳnglẽ hắn làm thật ! Hắc Mộc Điệp hô hấp cứng lại, ngay cả tim cũng muốn ngừng đập.
Mắtthấy quần áo trên người hắn từng cái từng cái được cởi bỏ, rất nhanh đã lộ ralồng ngực cường tráng, mặt Hắc Mộc Điệp nháy mắt lại đỏ bừng, nhưng mà nàngbiết, hiện tại không phải thời điểm đỏ mặt.
Lòngcủa nàng rất rõ ràng… nếu nàng muốn bảo trì trong sạch của bản thân, nên hiệntại phải mau trốn, để lâu sẽ không kịp!
Nàngthở sâu, nhanh chóng nhảy ra khỏi ao, tính trong thời gian ngắn nhất laotới chỗ xiêm y, sau đó lách qua người hắn chạy ra ngoài.
HắcMộc Điệp hành động rất nhanh, nhưng mà Nam Cung Mị động tác của Nam Cung Mịcàng nhanh hơn! Đúng lúc hai người lướt qua nhau, đại chưởng của hắn chuẩn xácnắm lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, dùng sức kéo, cả người nàng liền ngã vàotrong lòng hắn.
Bộngực sữa trần trụi của nàng gắt gao tỳ vào lồng ngực hắn, trong lúc đó thânhình hai người không tìm ra nửa điểm kkhe hở. Tư thế quá mức thân thiết phiếntình này làm thân thể Hắc Mộc Điệp run rẩy từng trận, hai chân như nhũnra, thiếu chút nữa không đứng nổi.
Trờiạ! Nàng chưa bao giừo nghĩ tới mình lại lâm vào tình huống xấu hổ quẫn bách nhưbây giờ, tcả người trần như nhộng bị ôm bởi một người nam nhân cũng trần nhưnhộng không kém, tình cảnh này mà bị ai nhìn thấy, bảo nàng về sau làm sao gặpngười khác ?
“Chậcchậc, không nghĩ tới tiểu Điệp Nhi của ta lại khẩn trương như thế, trực tiếpyêu thương nhung nhớ ta thế này.” Nam Cung Mị trêu tức cười khẽ, hô hấp nóngrực phả vào sau tai Hắc Mộc Điệp, lập tức làm cho nàng lung túng.
“Nóihưu nói vượn ! Ai nói ta khẩn trương ?” Hắc Mộc Điệp đỏ mặt phản bác, cũng lớntiếng quát lại. “Buông ra nhanh lên !”
“Khôngbuông.” Nam Cung Mị trực tiếp cự tuyệt rất rõ ràng, hơn nữa hắn không nhữngkhông buông nàng ra, thậm chí còn cúi đầu nhìn ngắm đã mắt thân thể nàng.
“Khôngđược nhìn !” Hắc Mộc Điệp kinh hô, khuôn mặt hồng đỏ như muốn bốc khói.
“Khôngđược nhìn ?” Nam Cung Mị mày rậm nhíu lại, như là nghe thấy chuyện gìbuồn cười lắm. “Bắt đầu từ khi ngươi bước vào ‘Ma kiếm sơn trang’, ngươi chínhlà người của ‘Ma kiếm sơn trang’, nếu ta là chủ tử của ngươi, tinh thần và thểxác của người đương nhiên đều thuộc về ta !”
Tinhthần cùng thể xác của nàng đều thuộc về hắn ? Nghe Nam Cung Mị khí phách tuyênbố, tâm Hắc Mộc Điệp đột nhiên co rút.
“Takhông thuộc về bất cứ kẻ nào ! ta là một tỳ nữ, chứ không phải kĩ nữ !”
“Tachưa bao giờ coi ngươi là kĩ nữ .”
Nếuchỉ muốn phát tiết dục vọng thuần tu, thì từ lúc ở “Ma Kiếm Sơn Trang” hắn cóthể muốn nàng bất cứ lúc nào, làm sao có chuyện để sự trong sạch của bản thânnàng bảo trì đến tận bây giờ ?
“Nếungươi muốn, ta có thể cho ngươi trở thành thị thiếp của ta.”
“Thịthiếp!” ngực Hắc Mộc Điệp như muốn nổ tung, cả người bỗng nhiên phát lạnh.
Đốivới Nam Cung Mị mà nói, để một gã tỳ nữ trở thành thị thiếp, có lẽ là ân huệlớn nhất thiên hạ, nhưng mà nàng chẳng cảm thấy sung sướng tí nào, nàng chỉ cảmthấy bi ai.
Làmthị thiếp của hắn thì sao ? Chẳng phải cũng chỉ là đồ chơi của hắn! Đối vớinàng mà nói, so với kỹ nữ cũng chẳng khác là bao !
Nàngluôn muốn, luôn chờ đợi, là một tình yêu nóng bỏng chân thành tha thiết, giốngnhư tình cảm của đại ca giành cho Nguyệt Nga Nhị vậy, mãi mãi khắc sâu, mãi mãiđộc nhất.
Màđiều này có lẽ Nam Cung Mị cả đời cũng không làm được…
“Ngươiđang suy nghĩ cái gì?” Nam Cung Mị đưa tay nâng cằm của nàng lên, không hàilòng với sự lạnh nhạt của nàng.
“Khôngcó gì, buông ra !” Hắc Mộc Điệp ra sức đẩy hai tay hắn ra, xoay người muốn rờiđi, lại bị hắn kéo lại vào trong lòng.
“Làmsao vậy ? Không hài lòng với thân phận thị thiếp sao ? Hay là ngươi cũng muốnlàm thiếu chủ phu nhân ?” Con ngươi đen của Nam Cung Mị nhìn thẳng vào mắtnàng, như là muốn nhìn thấy chỗ sâu nhất trong tâm hồn nàng.
HắcMộc Điệp vội vàng ánh mắt hắn, vẻ mặt có chút chật vật, giống như bị xem thấybí mật nơi đáy lòng mình.
Đúnglúc Nam Cung Mị còn muốn nói cái gì đó, bên ngoài bống truyền đến tiếng nữ tửgọi ầm ĩ…
“Tiểuthư? Tiểu thư ngươi đã trở lại sao ?”
HắcMộc Điệp kinh ngạc trừng lớn mắt, bởi vì nàng nhận ra thanh âm kinh hãi của làtỳ nữ Thước Nhi của nàng !
Nàngcòn tưởng Thước Nhi đã cùng các tỳ nữ, gia đinh rời khỏi thành rồi, tại sao nhahoàn này vẫn còn ở lại “Huyền Minh Thành” vậy !
Bâygiờ phải làm thế nào ? Xem ra nàng không xong rồi, chắc chắn Nam Cung Mị sẽphát hiện ra thân phận chân thật của nàng.
Sựtình đột nhiên phát sinh, nàng không kịp mở miệng ngăn cản, chỉ có thể trơ mắtnhìn Thước Nhi ồn ào xông vào.
“Tiểuthư! Ta đã biết ngươi nhất định sẽ trở về mà, cho nên Thước Nhi sẽ không điđâu, Thước Nhi sẽ luôn chờ tiểu thư… Aaaa! Này… Này… Tiểu thư… Hắn…”
Mắtthấy tiểu thư cùng một người nam nhân trần trụi ôm nhau, Thước Nhi kinh hãi quáđộ, nói năng trở nên lộn xộn.
Mộttrận trầm mặc hít thở không thông bỗng chốc bao trùm bọn họ, Hắc Mộc Điệp cắnmôi, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Nàngcứng ngắc ngẩng đầu, quả nhiền thấy vẻ mặt Nam Cung Mị hỉ giận khó đoán.
“Nànggọi ngươi tiểu thư ? Vì sao vậy ?”
“Ách…Này…” Hắc Mộc Điệp ấp úng, trong khoảng thời gian ngắn ngủi không tìm được cáilí do nào hợp lí.
“Tanghĩ ngươi cần phải hảo hảo giải thích một chút. Ta thấy, bắt đầu nói từ việcvì sao ngươi trà trộn vào ‘Ma kiếm sơn trang’ đi!”
HắcMộc Điệp thở dài một tiếng, nhìn đôi mắt giống như hiểu rõ hết thảy của NamCung Mị, nàng biết mình không nói dối được nữa rồi!
Tà vương diễn tỳ - Chương 08.1
Dướisự hầu hạ của Thước Nhi, Hắc Mộc Điệp cởi bỏ quần áo tỳ nữ giả dạng, đổi trở vềloại quần áo trước đây của nàng.
NamCung Mị nhìn nàng, đáy mắt dấu không được kinh diễm.
Trướcđây nàng mặc quần áo bằng vải thô, cũng đẫ cực kì xinh đẹp, giờ phút này thayhoa lệ lăng la tơ lụa, hơn nữa xảo thủ trang điểm của tỳ nữ, càng hiện ra vẻđẹp động lòng người của nàng, thanh lệ vô song.
“Ngươilà Hắc Mộc Dạ muội muội?” Hắn hỏi.
“Đúngvậy.” Nếu đã muốn không còn có biện pháp giấu diếm nữa Hắc Mộc Điệp đành thừanhận thẳng thắn cho đơn giản.
“Thìra là thế, khó trách…”
***
Khótrách nàng đối với “Huyền minh thành” lại quen thuộc như thế, bởi vì nơi nàytrước kia là nhà của nàng; Khó trách da thịt của nàng lại mịn màng mềm mại nhưthế, bởi vì nàng chưa bao giờ là tỳ nữ; Khó trách tay nghề nấu nưỡng của nànglại kếm cỏi như vậy, bởi vì nàng trước kia chưa bao giờ làm việc ở phòng bếp !
“Nóinhư vậy, ngươi giả trang thành tỳ nữ trà trộn vào ‘Ma kiếm sơn trang’, là muốnthay đại ca ngươi thám thính tin tức?” Nam Cung Mị không phải chờ người nói,lập tức đoán được mục đích ban đầu của nàng.
Kỳdị là, hắn luôn hận thấu xương những kẻ dối trá, nhưng đối với việc nàng tácoai tác quái hắn chẳng cảm thấy tức giận chút nào.
Nếukhông phải vì nàng muốn thay Hắc Mộc Dạ điều tra tin tức, vậy nàng sẽ không giảtrang tỳ nữ lẻn vào “Ma kiếm sơn trang”, mà hắn hắn cũng không bắt được ĐiệpNhi xinh đẹp tự chui đầu vào lưới này.
Hắnnhìn Hắc Mộc Điệp, nàng yểu điệu không hề nguỵ trang, đôi mắt trông càng thêmtrong sáng, cả người tản ra một loại ánh sáng chói mắt, làm cho hắn không thểnhìn đi chỗ khác.
“Phảithì sao, mà không phải thì sao ? Tóm lại, nếu hiện tại ta rơi vào tay củangươi, muốn chém muốn giết tuỳ người xử trí !”
Lờinói của Hắc Mộc Điệp tuy rằng hào khí ngút trời, nhưng ở chỗ sâu nhất tronglòng nàng lại có một niềm tin tưởng rằng Nam Cung Mị sẽ không làm thương tổnnàng.
“Muốnchém muốn giết mặc ta xử trí ?” Nam Cung Mị lắc đầu cười khẽ. “Ta làm sao cóthể làm vật với ngươi được ?”
“Vậyngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
“Rấtđơn giản, ta muốn ngươi ở lại bên cạnh ta.”
TimHắc Mộc Điệp bỗng nhiên đập nhỡ một nhịp, nàng bình tĩnh cười nói: “Không! Tacó chết cũng không làm tì nữ của người !”
“Khôngphải làm thị thiếp của ta, ta muốn ngươi làm thê tử của ta, thế nào ?”
“Cáigì?!” Hắc Mộc Điệp cả người đột nhiên sửng sốt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Tanói… ta muốn ngươi làm thê tử của ta, làm “Ma kiếm sơn trang” thiếu chủ phunhân.” Lời nói Nam Cung Mị đến một nửa là nói giỡn, nhưng lời vừa nói ra khỏimiệng, đột nhiên hắn cảm thấy chủ í này cũng không tệ.
HắcMộc Điệp kinh ngạc đến không nói lên lời. Tuy rằng trong lòng nàng mừng nhưđiên, nhưng nỗi vui mừng mừng này liền tiêu tán rất nhanh.
“Không.”Nàng phe phẩy đầu, vẻ mặt lộ ra một chút đau thương.
“Vìsao lại không?” Nam Cung Mị không hiểu nàng vì sao lại cự tuyệt. “Đừng nói vớita ngươi không động tâm với ta.”
Phảnứng của nữ nhân đối hắn, hắn rất rõ ràng!
Mỗikhi hắn hôn nàng, nàng đều ý loạn tình mê, cùng với mỗi khi hắn tiếp cận, nàngđều tâm hoảng ý loạn, bộ dáng mặt đỏ tim đập, đây đều là biểu tình nàng độngtâm với hắn.
Trênmặt Hắc Mộc Điệp xẹt qua một chút chật vật. Bí mật này nàng đã cố gắng che dấu,nhưng vẫn không qua được mắt hắn, thậm chí nàng muốn mở miệng phản bác cũngkhông nói thành lời.
Rấtkhông công bằng ! Hắn dễ dàng nhìn thấu lòng nàng như thế, nhưng nàng lại khôngcó cách nào đoán ra được tâm tư của hắn.
“Vìsao ? Vấn đề này ngươi nên tự hỏi bản thân mình đi ! Ngươi tại sao muốn kết hônvới ta? Đại ca của ta đã không còn là ‘Huyền minh thành’ thành chủ, cho dùngươi cưới ta, cũng không có nửa điểm ích lợi !” Hắc Mộc Điệp có chút bi thươngnói.
Nàngvẫn không quên lúc trước hắn quyết định lấy Nguyệt Nga Nhi làm vợ, không hềmang theo tình yêu, mà chỉ mơ ước tài phú cùng quyền thế của Phượng Thư Dươngmà thôi !
Nếuhắn nói muốn kết hôn với nàng, đơn giản vì nàng là “Minh vương” muội muội, vậynàng không cảm thấy nửa điểm vui sướng, mà ngược lại cảm thấy giống như mộtloại vũ nhục!
NamCung Mị thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Theo như lời ngươi nói, lấy ngươikhông có nửa điểm lợi ích, cho nên ta muốn kết hôn với ngươi, là vì ta thíchngươi.”
Lừoinói của hắn tác động vào tâm Hắc Mộc Điệp, làm cho nàng thiếu chút nữa nhảy vàotrong lòng hắn, nhưng nàng cố ức chế niềm vui sướng, bức bách bản thân phải đốimặt với sự thật.
“Chodù ngươi giờ phút này ngươi thích ta, vậy có thể duy trì bao lâu ? Một tháng?Hai tháng?” Nàng muốn, không chỉ dừng lại ở việc “thích”, lại càng không phảichỉ là nhất thời nha !
NamCung Mị chớp mi, bỗng nhiên hiểu được tâm tư của nàng.
Hắnbiết nàng khát vọng có được tình yêu giống Hắc Mộc Dạ cùng Nguyệt Nga Nhi,nhưng mà… Hắn có thể cho nàng sao ? Vấn đề này ngay cả chính hắn cũng không thểtự khẳng định được.
Hắnkhông muốn lừa gạt nàng, bởi vậy chỉ có thể thẳng thắn nói: “ĐÁp án duy nhất tacó thể cho ngươi là… ít nhất hiện tại, ngươi là nữ nhân ta muốn giữ bên người,cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi.”
HắcMộc Điệp đau thương lắc lắc đầu. Nàng muốn, không chỉ có như thế !
Nàngrốt cuộc nên làm gì bây giờ ? Nếu hắn đã không đem cho nàng được thứ nàng mongmuốn, mà thân phận thật sự của nàng đã được sáng tỏ, có lẽ điều duy nhất nàngcó thể làm, là rời khỏi hắn mà thôi !