Tiểu gia hỏa thấy nàng lại đứng bất động, anh ô một tiếng, tựa hồ thúc giục nàng nhanh lên.Vì sao nàng lại có cảm giác như: mình là con mồi đang bước vào hang kẻ địch.Lâm Diệp Nhi không có động đậy, ánh mắt hướng vào trong động nhìn một lần nữa, một đôi mắt xanh lục sắc bén nhìn chằm chằm nàng.
Lâm Diệp Nhi càng thêm không dám tiến lên, vạn nhất nó nhào lên thì mạng nhỏ cũng tèo.Tiểu gia hỏa quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Diệp Nhi đang dần lùi bước, kêu to vài tiếng vào trong động, con sói lộn nhanh lên thu hồi ánh mắt nguy hiểm, gục đầu xuống.Tiểu gia hỏa đi đến bên người con sói, chui vào phía dưới bụng nó.
Lâm Diệp Nhi tinh mắt nhìn thấy dưới bụng nó có máu, nhìn kỹ lại, lập tức phát hiện cách đó không xa có một vũng máu.Mới vừa rồi bởi vì nhìn thấy ánh mắt dã thú hung mãnh kia, xem nhẹ những chi tiết này.Trong chốc lát Tiểu gia hỏa, chạy lại kéo ống quần nàng, tựa hồ thúc giục nàng chạy tới trị vết thương cho mẹ nó.Lâm Diệp Nhi tiến lên phía trước, con sói toàn thân tuyết trắng kia vẫn luôn nằm không nhúc nhích, đôi mắt dã thú lúc này dường như đã bớt đi vẻ hung ác so với lúc nãy.Lâm Diệp Nhi nhìn trên mặt đất toàn máu, nếu cứ tiếp tục chảy máu như thế, chỉ sợ vì chảy máu quá nhiều mà chết.
Lâm Diệp Nhi không dám trì hoãn, nhanh chóng từ trong không gian lấy ra nước linh tuyền.Nước linh tuyền vừa xuất hiện, sói trắng lập tức sáng mắt lên, chỉ một lát liền uống hết, cao ngạo mà nâng mắt sói lên nhìn nàng.Lâm Diệp Nhi lại từ trong không gian lấy thêm một lượng lớn nước linh tuyền, tiểu gia hỏa cũng tiến lên ừng ực ừng ực uống.
Chờ một lớn một nhỏ uống no nê, vết thương trên thân thể sói trắng cũng bắt đầu lành lại.Thấy nó đã bắt đầu hồi phục, nàng sờ sờ đầu con sói nhỏ, cười nói: "Đã chữa khỏi cho mẫu thân ngươi, bây giờ ta phải đi."Tiểu gia hỏa anh anh ô ô kêu to, tựa hồ có chút luyến tiếc, nhưng nhìn thoáng qua mẫu thân bị thương, cuối cùng vẫn lưu lại trong động.Lâm Diệp Nhi tưởng tượng đến một vùng toàn cây hạt dẻ cách đó không xa, có chút gấp gáp không chờ nổi.Sau khi từ biệt hai con sói lớn nhỏ, Lâm Diệp Nhi lập tức tiến đến mảnh rừng hạt dẻ, trên mặt đất có rất nhiều hạt dẻ đã chín rơi xuống, nàng nhanh tay đem tất cả bỏ vào không gian.
Nếu không phải là do không gian thần bí không thể để lộ ra ngoài, thật đúng là muốn đem tất cả những gì có thể lấy được bỏ hết vào trong không gian.Lâm Diệp Nhi ở chỗ này vui vẻ rạo rực nhặt hạt dẻ, núi rừng mơ hồ truyền đến thanh âm kêu to của Lâm Võ.
Lâm Diệp Nhi chạy nhanh đến chỗ hai người, đứng ở vách núi vẫy tay.Lâm Võ nhìn Lâm Diệp Nhi đang nhặt thứ gì đó, "Tỷ, đây là cái gì?""Cái này gọi là hạt dẻ, lột vỏ bên ngoài, bên trong là thứ có thể ăn." Lâm Diệp Nhi đưa hạt dẻ ra trước mặt bọn họ như đang hiến một vật quý ngàn vàng khó cầu.Lâm Võ cầm lên cắn một cái, nhíu mày lại, "Cái này cứng quá."Lâm Diệp Nhi nhìn hắn thế nhưng không bóc vỏ trực tiếp ăn, không khỏi cười phá lên, "Tiểu tử ngốc, phải bóc vỏ bên ngoài trước, ăn phần nhân bên trong.”Lâm Diệp Nhi lột hai hạt, đưa mỗi người một hạt.
Lâm Võ cùng Tiểu Đoàn Đoàn ăn xong, đôi mắt đều sáng ngời."Ngọt ngào, ăn thật ngon." Tiểu Đoàn Đoàn hưng phấn nói."Tỷ, sao tỷ phát hiện hạt này ăn được?" Lâm Võ hỏi囧, vấn đề này......"Ta vừa mới nhìn thấy một con sóc ăn hạt dẻ này, cũng ăn thử, không nghĩ tới hương vị không tồi.""Nơi này có nhiều, mùa đông năm nay chúng ta không cần đói bụng nữa." Lâm Võ trên mặt cũng treo lên tươi cười.Ba người cũng không chém gió nữa, lập tức bắt tay đi nhặt hạt dẻ.
Lâm Võ leo lên cây dùng một cây gậy đập cho hạt dẻ rớt xuống, chờ khoảng vài khắc, Lâm Diệp Nhi tỷ muội hai người đi nhặt hạt dẻ dưới tàng cây..