Lâm Diệp Nhi cùng hai bạch lang tách ra, nhìn thoáng qua sắc trời, hướng vào trong núi đi thêm một đoạn đường.
Nếu vẫn không tìm được gì, cũng chỉ có thể quay trở về.Lâm Diệp Nhi dù chân bước không chậm, đôi mắt lại không có buông tha cơ hội cuối cùng, mắt thấy trời ngày càng xuống thấp, Lâm Diệp Nhi thở dài một hơi, xem ra lần trước gặp được hạt dẻ dại, làm bản thân tưởng mọi thứ quá mức đơn giản.Lâm Diệp Nhi nhìn thoáng qua sắc trời, đành xoay người trở về, nói không thất vọng, đó là không có khả năng.Đi ước chừng mười lăm phút, rừng cây vụt ra hai thân ảnh màu trắng, lớn nhỏ bạch lang lại một lần xuất hiện ở trước mặt nàng, lần này trong miệng đều ngậm một con vật.Đại bạch lang miệng ngậm hai con thỏ to, tiểu gia hỏa trong miệng ngậm một con gà rừng.
Lâm Diệp Nhi nhìn bọn chúng đem đồ vật ném trước mặt nàng."Cho ta?" Lâm Diệp Nhi kinh ngạc hỏi.Tiểu gia hỏa thân mật anh ô một tiếng, xem như trả lời vấn đề của nàng hỏi.Lâm Diệp Nhi vui vẻ sờ sờ đầu tiểu gia hỏa, "Thật ngoan."Tiểu gia hỏa cao hứng liếm tay nàng."Hôm nay vốn là chuẩn bị tìm chút cây ăn quả, không nghĩ tới xách về nhà biến thành thực ăn hoang dã.
Bất quá, vẫn muốn cảm ơn các ngươi."Lâm Diệp Nhi vừa nói xong, liền nhìn thấy đại bạch lang ngao ô vài tiếng với nàng, tiểu gia hỏa lôi kéo ống quần nàng kéo đi phía trước."Là muốn mang ta đi địa phương nào sao?" Lâm Diệp Nhi nghi hoặc hỏi.Tiểu gia hỏa anh ô một tiếng, xem như trả lời vấn đề của nàng.Lâm Diệp Nhi cũng nổi lên tò mò, đi theo một lớn một nhỏ bạch lang vào sâu trong núi, càng ngày càng đi vào bên trong.
Lâm Diệp Nhi nhìn sắc trời, có chút nóng lòng, "Tiểu gia hỏa, các ngươi đây là muốn mang ta đi nơi nào?"Tiểu gia hỏa ngao ngao kêu vài tiếng.Đây là nói vẫn còn rất xa?囧 , nghe không hiểu......Đi theo thêm một đoạn đường nữa, mắt thấy chính mình vào rất sâu trong núi, xác định chắc chắn sẽ không kịp quay về trước bữa cơm chiều."Tiểu gia hỏa, còn xa không, ta......" Ngay khi nhìn thấy thứ đằng sau tảng đá, thanh âm lập tức im bặt.Nàng không nghĩ tới, trước mắt lại xuất hiện rất nhiều cây dẻ, lúc này ánh mắt nàng không có đặt ở những cây dẻ hoang dại, mà là cách đó không xa một mảnh đất toàn những cây cao cao mảnh mai.Nàng thế nhưng thấy được cây mía, nàng nhìn không chớp mắt, cho rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Sau khi xác định rõ ràng không phải nàng bị hoa mắt, nàng lúc này mừng rỡ như điên.Lâm Diệp Nhi khi đi thu mua hạt giống, cố ý hỏi một ít loại cây, tỷ như: Dưa hấu, cà chua, khoai tây, khoai lang,.........!cùng một số loại linh tinh khác.
Không nghĩ tới lão bản thần sắc mê mang, hoàn toàn chưa nghe qua những loại này.
Vốn tưởng rằng là cách gọi không giống nhau, chính mình cẩn thận miêu tả hình dáng, lão bản vẫn như cũ nói chưa từng nhìn thấy.Lâm Diệp Nhi chạy đến mấy nhà, đồng dạng đều là như thế.
Lúc trước thông qua ký ức nguyên chủ, không có gặp qua mấy thứ này.
Nhưng là suy xét đến gia cảnh nguyên chủ cùng với hoàn cảnh sinh hoạt hữu hạn, chưa thấy qua cũng là bình thường.Chạy đi chạy lại vài chuyến vẫn không có kết quả, Lâm Diệp Nhi còn cố ý tìm một quyển sách về nông nghiệp, cuối cùng rút ra kết luận, thế giới này rất thiếu thốn vật liệu, đặc biệt là đồ ăn.Hạt thóc, tiểu mạch lương thực linh tinh có, nhưng giống khoai tây, khoai lang là những loại lương thực sản cao lại không có, cũng trách vừa đến thu hoạch đầu năm không được tốt, mùa đông đều sẽ không ít người chết đói.Trái cây cùng thực vật gì đó càng là bần cùng, cũng trách không được nấm dại từ khi nàng tới đây người dân mới biết cách sử dụng, mộc nhĩ, nấm tuyết linh tinh càng chưa từng nghe tới.Hiện tại nhìn trước mắt là cây mía dại, Lâm Diệp Nhi quả thật mừng rỡ..