"Hỏng thanh danh chính mình rồi, về sau nhà chồng liền khó tìm.
Vì cái vị thẩm thẩm tàn nhẫn kia làm hỏng nhân duyên của mình thật không đáng giá." Mặt khác một vị thím lại nói, dù nàng trong lòng khinh thường Lâm thị, đối với hành vi của nàng ta cũng là chán ghét, nhưng không phải người một nhà, không có tư cách quản.Lâm Diệp Nhi gật đầu đồng ý, trong lòng lại không để bụng.
Nàng biết thím đó vì tốt cho nàng, nếu thanh danh hung dữ bị truyền ra, mặc kệ vì nguyên nhân gì, đều sẽ bị người khác lên án.Về sau mặc kệ là người nhà hay là người nhà khác làm mai, đều sẽ bị nói ra nói vào.
Cho dù như vậy thì như thế nào, nếu còn tiếp tục nén giận, dựa vào đức hạnh bại hoại của Lâm thị, ngươi càng nhân nhượng, nàng càng được một tấc lại muốn tiến lên trời.Nếu lấy nam nhân chỉ để ý thanh danh bên ngoài, mà không xem trong bản chất, nam nhân như vậy nàng không cần.Nàng Lâm Diệp Nhi nhưng không hiếm lạ loại nam nhân này.Từ trong trí nhớ nguyên chủ Lâm Diệp Nhi đã có thể nhìn ra, nguyên chủ khi đó nhường nhịn mọi lúc mọi nơi, chịu một nhà Lâm thị đánh chửi, trước nay đều không đánh lại, mắng không cãi lại.
Kết quả là, chỉ là cổ vũ cho hành vi vô lương của Lâm thị, ngày càng không để tỷ đệ bọn họ vào mắt, coi họ như nha hoàn nô bộc để sai bảo.Về sau nếu cuộc sống sau này khởi sắc, lấy tính nết kia của Lâm thị, khẳng định muốn tới để chiếm tiện nghi.
Lâm Diệp Nhi đương nhiên không để nàng có được chỗ tốt, cũng chỉ có thể làm một nhát dao cho nàng ta sợ, tốt nhất là cả đời không qua lại với nhau, đỡ bị dính phải đám thân thích mặt dày vô sỉ, bỏ cũng không xong.Hiện tại trở mặt, cho dù về sau phát đạt cũng không lo bị làm phiền, dù không thể rũ bỏ hoàn toàn, mặt khác cũng có thể lấp kín miệng, đỡ phải đến lúc đó bị những người khác chọc cột sống, mắng không lương tâm.Lâm Diệp Nhi nấu hai quả trứng gà, lột vỏ đắp lên mặt Tiểu Đoàn Đoàn, ánh mắt nha đầu này thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm trứng gà, dáng vẻ thèm thuồng, làm Lâm Diệp Nhi vui vẻ."Chờ muội tiêu sưng, cho muội ăn." Tiểu dáng vẻ thèm ăn này.Cũng thật bỏ tay với tiểu muội muội.Đạt được ý nguyện, Tiểu Đoàn Đoàn cười, đôi mắt đều nheo lại, cuối cùng bị vết thương trên mặt làm cho đau đớn, miệng hút một ngụm khí."Biết đau." Lâm Diệp Nhi tức giận mà nhìn nha đầu này, nhìn dấu bàn tay làm cho khuôn mặt khả ái trở nên sưng phù, làm Lâm Diệp Nhi đau lòng một trận, "Lần sau nếu nhị thẩm lại đánh muội, muội đánh không lại thì chạy.
Chờ tỷ trở lại, tỷ sẽ báo thù cho muội."Tiểu Đoàn Đoàn nghe lời gật gật đầu, "Tỷ tỷ đánh thẩm thẩm, lợi hại."Người tốt bị người khinh, ngựa tốt bị người kỵ.
Chính mình không tàn nhẫn một chút, chẳng mấy chốc bị Lâm thị khi dễ đến chết.
Lâm Võ giống như tiểu đại nhân, lại là nam hài tử, không thể động thủ với Lâm thị, vừa động thủ đã bị người khác lên án chỉ trích, chọc cột sống mắng, cho nên cái danh xấu xa chỉ có nàng mới có thể gánh vác..Không gian yên tĩnh, tất cả mọi người tiến vào mộng đẹp, chỉ có Lâm Diệp Nhi một người lặng yên vào không gian thần bí.
Nhìn trong không gian như măng mọc mùa xuân, cây mía cao vời vợi, những bực bội khó chịu ban ngày đều tan thành mây khói.Lâm Diệp Nhi ăn thử một cây mía, toàn bộ đôi mắt đều sáng.Ngọt, lại không ngán, ăn xong trong miệng vẫn còn lưu một cổ thanh hương.Loại hương vị này so với trước rất khác biệt, có thể nói chất lượng tăng gấp mấy lần.
Sự thay đổi này, không cần phải nói cũng biết là do không gian thần bí làm ra.Lâm Diệp Nhi nhìn không sai biệt lắm có hai trăm cây mía cao, trên mặt ngăn không được ý cười.
Đột nhiên, ánh mắt nàng hướng tới góc của "rừng mía".Nàng bước, nhìn không gian trống bên cạnh những cây mía, không khỏi chớp chớp mắt.Nếu là nàng nhớ không lầm, lúc đó những cây mía nàng đưa vào hình như đã chiếm toàn bộ không gian.
Phần không gian này, hình như là tự nhiên sinh ra thì phải..