Tà Vương Độc Sủng Thứ Nữ Vi Hậu


Vào lúc canh ba
Bầu trời đầy sao, trăng sáng treo cao, gió nhẹ lừng lờ lướt qua cành cây, bóng loang lổ trải dài trên đất.
Vương phủ yên tĩnh trang nghiêm, trong sắc đêm ánh trang lờ mờ kéo dài xuống, khơi dậy ------
Ở bầu trời vương phủ, hai bóng dáng một trước một sau thần tốc xuất hiện, trong nháy mắt biến mất không dấu vết. Mà tiền thính bên cạnh cách thư phòng không xa, ánh nến mỏng manh lóe lên, đêm tối mờ mịt ngoài cửa sổ .
"Trời ơi, mệt chết rồi!"
Nhiễm Ngọc giống như bị đánh rớt xương cốt, tê liệt ngồi ở ghế bành bên trong thư phòng, liếc mắt nhìn Trầm Lạc Y đang nhàn nhã bên cạnh, lại nhìn nhìn Phong Thất Dạ trước mắt sắc mặt không tốt, giống như oán giận nói.
"Nhiễm đại công tử, lúc chơi cờ sao không thấy ngươi than mệt hả!" Trầm Lạc Y trêu tức liếc nhìn Nhiễm Ngọc, nói còn không quên nhìn thoáng qua Phong Thất Dạ, giọng điệu có hơi chút ý đồ gây chuyện.
Phong Thất Dạ nghe vậy ngón tay vuốt ve ngọc bội không khỏi hơi dùng sức, vén mí mắt sắc lạnh nói: " Đã muộn một khắc đồng hồ, sao còn nói nhảm nhiều như vậy!"
" Tà vương đại nhân, ngươi xin thương xót cho! Bây giờ hơn nửa đêm ta vì tránh thoát người bí mật giám thị, chạy một vòng quanh Phong thành mới bỏ lại được bọn chúng, ngươi cho là ta nguyện ý hả!"
Nhiễm Ngọc thấp giọng kiềm nén rít gào, lại làm cho Trầm Lạc Y cười càng vui: " Bản lĩnh kém cỏi, đừng đổ lỗi cho người đuổi theo ngươi!"
"Aizz, hai người các ngươi . . . . . . . ."
Giữa lúc Nhiễm Ngọc trở tay chỉ vào hai người đang muốn cãi lại, Phong Thất Dạ lại biến sắc, nói: " Phong Diệc Hàm bị đâm!"
"Cái gì?"
*
Hôm sau
"Long Tình, Phong Thất Dạ đâu?"
Lãnh Nguyệt ngủ một giấc ngon, ánh dương đầu tiên tờ mờ sáng, sáng sớm chim chóc hót véo von, Lãnh Nguyệt đã sớm mặc y phục chỉnh tề, rửa mặt chải đầu sau đó ngồi ở trước bàn thưởng phúc cao lương mỹ vị thượng đẳng của vương phủ, vừa ăn vừa hỏi Long Tình bên cạnh cùng nàng như hình với bóng.
" Gia sáng sớm chưa đến giờ dần thì vào cung rồi!"
Chiếc đũa trong tay Lãnh Nguyệt cứng lại, bĩu môi nói: " Hắn là một vương gia nhàn hạ, còn gải bộ rất vội!"
Nghe thấy vậy, Long Tình sửng sốt, sau đó cười cười hiểu rõ, chỉ sợ cũng chỉ có Vương phi dám nói gia như vậy! Nghĩ, Long Tình liền tiếp tục nói: " Ngày thường gia cũng không tham gia lâm triều. Nhưng hai ngày gần đây này, gia vào cung nhiều lần, sợ là trong cung có chuyện gì xảy ra!"
" Tự làm tự chịu, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta ra phủ đi dạo!"
Lãnh Nguyệt nói xong để bát đũa xuống, tao nhã lau miệng một cái, dù sao Phong Thất Dạ đi vắng, đúng lúc nàng có thể nhân cơ hội này ra phủ tìm tiểu nhị kia tính sổ!
"Tiểu nhị, biệt lai vô dạng hả!"
Lúc Lãnh Nguyệt cùng Long Tình đi vào cửa hàng gỗ từng mua cỗ kiệu, Lãnh Nguyệt tự nhiên đi vào. tiện thể an vị trên ghế ở một bên, tiễn thủy mâu hàm chứa ý lạnh nhìn tiểu nhị kia đang lau chùi bàn gỗ hô.
" Khách quan, cần . . . . . . "
Nghe tiếng, tiểu nhị đang định niềm nở xoay người lại chào hỏi, kết quả chốc lát nhìn thấy Lãnh Nguyệt, biểu tình tiểu nhị cứng đờ, tay cầm khăn lâu bỗng chốc dừng ở không trung, giây lát mỡi lắp bắt nói: " Cô . . . Cô nương, là cô hả!"
"Tiểu nhị, cầm tiền của ta nhưng không làm tốt việc, ngươi nói nên trừng phạt ngươi như thế nào đây!" Ngón trỏ Lãnh Nguyệt run lên, chỉ vào tiểu nhị hơi lườm, mà chỉ có Lãnh Nguyệt tự mình biết đạo lý, ở mặt ngoài gió êm sóng lặng, bên trong sớm đã phẫn nộ sông cuộn biển gầm, nếu tiểu nhị này không làm việc bất lợi còn nghẹn khuất như vậy sao!
Tiểu nhị rụt cổ lại, ánh mắt khí phách lặn mất chuyển cái không ngừng, xấu hổ cười nói: " Cô nương, không đến nôĩ chứ! Cùng lắm thì ta đem bạc trả lại cho nguời!"
' Ba ------
Lãnh Nguyệt nổi cáu vỗ một cái thật mạnh lên tay vịn ghế, " Ngươi nói trả bạc thì trả bạc? Ta hôm nay muốn hỏi ngươi một chút, ngươi làm việc thế!"
"Này . . . . . ."
Đang lúc tiểu nhị khó xử hết sức, nội đường tiệm gỗ đã có người lên tiếng: " Yêu, người nào lại chạy đến chỗ này muốn gây chuyện?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui