"Vậy thì không mang họ Xà, tùy ý con.
" Giọng Xà Cẩm Dương nhu hòa.
Tuyết Ẩn lại kinh ngạc ngẩng đầu, dường như cảm thấy rất kinh ngạc với lời thuyết phục này, có thể không mang họ Xà như hắn.
"Ẩn nhi không nhớ rõ ta sao?" Xà Cẩm Dương chợt nói, ánh mắt tràn đầy thần sắc hồi tưởng.
Tuyết Ẩn nhíu mày, hình như có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm, chỉ là lúc còn rất nhỏ mơ hồ có nghe mẫu thân nói qua.
"Lúc con còn nhỏ ta còn từng ôm con mà, giờ đã nhớ ra chưa?" Xà Cẩm Dương cười nói, nàng vừa sinh ra hắn đã ôm nàng, thiên hạ nho nhỏ, làn da hơi nhăn, thân hình bé bỏng khiến người khác không khỏi ôm chặt thêm một chút, trong ngờ chỉ trong chớp mắt đã lớn đến vậy rồi.
Hoàng đế Bắc Vực ngồi bên kia nghiên cứu bàn cờ, bộ dáng trông có vẻ không hề hứng thú với cuộc đối thoại của hai người họ, không tham dự cũng không đánh gãy.
"Nếu Tông chủ đã đáp ứng, vậy thì cứ như vậy đi.
" Tuyết Ẩn nói nhẹ bẫng, trong ấn tượng mẫu thân đã nói, hình như còn có một tia bất đắc dĩ, nhưng chắc là chuyện cũ giữa bọn họ.
"Đã đáp ứng rồi còn gọi là Tông chủ sao?" Xà Cẩm Dương hớn hở, toét miệng cười tươi.
"Phụ thân.
" Tuyết Ẩn cũng không ngượng, đã làm con thừa tự, vậy thì cứ gọi phụ thân tthooi, nàng tin chắc người trước mắt này tốt hơn Xà Hoàng Nhất kia nhiều, tuy rằng không hiểu tại sao Xà CẨm Dương lại trở về đúng lúc như vậy.
"Ha ha, Cẩm Dương, trẫm thấy ngươi đã tìm được khuê nữ tốt rồi, sau này không phải lo về người kế tự nữa.
” Thấy chuyện đã xong, Hoàng Đế Bắc Vực buông quân cờ trong tay, cười ha ha nói, đương nhiên cảm thấy chuyện này rất vui mừng.
"Hoàng thượng, Xà đại tiểu thư đến rồi.
" Ngay lúc bầu không khí đang vui vẻ, Vương công công tiến vào bẩm báo.
"Truyền vào đi.
" Hoàng đế Bắc Vực thu lại nụ cười sảng khoái, trở lại là một Hoàng đế uy nghiêm nghiêm túc.
Xà Cẩm Dương vẫy tay với Tuyết Ẩn, ý bảo nàng tới bên cạnh hắn.
Xà Ngọc Kỷ đi vào hành lễ, thần sắc không hề có chút bất mãn nào, "Tham kiến hoàng thượng, tham kiến Tông chủ.
"
"Ngươi đã khá hơn chưa?" Hoàng đế Bắc Vực miễn lễ cho nàng ta, sau đó lịch sự hỏi thăm.
"Tạ hoàng thượng quan tâm, đã tốt hơn nhiều.
"
"Ngồi đi.
" Hoàng đế Bắc Vực bình thản nói.
"Tạ hoàng thượng.
"
Xà Ngọc Kỷ tuân đúng quy củ, không sợ hãi không khiếp đảm, không hề có bộ dáng đòi làm chủ vì nàng.
Tuyết Ẩn khẽ nhếch môi, xem nàng ta đã học được tính ngoan chưa kìa, người sau lưng dạy thật tốt.
Trong bữa tiệc, Hoàng Đế Bắc Vực và Xà Cẩm Dương chơi cờ tán gẫu, Tuyết Ẩn và Xà Ngọc Kỷ chỉ đứng bên cạnh phụng bồi, thi thoảng nói đôi ba câu với hai người, không hề mảy may nhắc tới chuyện Nam tháp.
Tuyết Ẩn bình thản, Hoàng đế không quản thúc nàng, mà nàng cũng chẳng chịu quản thúc, ngược lại thì sắc mặt Xà Ngọc Kỷ càng ngày cang tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Tuy bây giờ đã vào hè, tiết trời đã dần ấm, nhưng Xà Ngọc Kỷ có thương trong người, cho dù có ở hồ nước đình hóng mát này, nàng ta vẫn không chịu nổi, dù sao chỉ mới có ba ngày.
"Hoàng thượng, thái tử và Nhị Hoàng tử ở ngoài cầu kiến.
" Trong lúc hàn thuyên, Vương công công lại bẩm báo.
"Cho bọn họ vào đi.
" Ngay đến mí mắt Hoàng đế Bắc Vực cũng không nâng, tiếp tục tập trung chơi cờ cùng Xà Cẩm Dương.
Xà Cẩm Dương nhìn chằm chằm bàn cờ, đang nghĩ phải hạ cờ như thế nào, trước mắt hắn chỉ có hai lựa chọn, một là bị quân đen vây quanh, toàn quân bị diệt, hai là tiến công một lượt, át lấy quân đen, nhưng nếu làm vậy để Hoàng đế thua mất mặt thì không hay.
"Ẩn nhi, ta nên hạ cờ thế nào mới phải?" Xà Cẩm Dương nắm chủ ý, giương mắt hỏi Tuyết Ẩn.
Tuyết Ẩn liếc nhìn ván cờ, sau đó nhặt một quân cờ trắng lên, đặt xuống rồi lại nhạt lên vài quân cờ đen, nói, "Như thế này chắc là được nhỉ.
".