Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp


Edit: Mavis Clay
"Xà Ngọc Kỷ, chỉ là một vị trí Hoàng Tử Phi mà thôi, cho dù ngươi có là chính nữ, ta vẫn có thể hoãn mối hôn sự này lại, ngươi tốt nhất là an phận cho ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

" Xà Cẩm Dương phẫn nộ nói, mang theo Tuyết Ẩn rời đi.

Xà Ngọc Kỷ cùng Xà phu nhân khiếp sợ sự lạnh băng trong lời nói của Xà Cẩm Dương, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Khí thế vừa nãy thực đúng là khủng bố, đánh sâu vào lòng bọn họ.

Đại diện Tông chủ đi tới cửa, từ trên cao nhìn xuống họ, ánh mắt đầy ngao ngán, "Các ngươi vốn đừng nên chạm vào cái vảy ngược của hắn.

"
Ngay cả hắn tuy là đại ca còn không dám chạm vào cái vảy ngược đó của người Tam Đệ này.

Bọn họ lại dám đụng vào, thực đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.

Hôm nay không xuống tay, có lẽ là để cơ hội này lại cho Tuyết Ẩn, trong lòng Tam Đệ từ trước đến nay, người đó luôn chiếm vị trí quan trọng nhất.

Xà Giang đứng cạnh, gương mặt không cảm xúc âm u, không biết nghĩ cái gì.

"Cha.

" Xà Hoàng Nhất cầu cứu Xà Giang, họ của hắn bị trục xuất khỏi gia phả rồi, vậy thì chẳng phải là hắn sẽ trở thành người hầu của Xà gia sao?
"Cha cũng bất lực.

" Xà Giang thở dài.

Ngay cả Đại diện Tông chủ còn không làm gì được, ông ta còn có thể làm gì? Sau này có thể cứu vãn được hay không, đành phải trông vào Xà Ngọc Kỷ rồi.

Sau này được gả cho Nhị Hoàng Tử, nếu như nàng ta được sủng ái, thì còn có thể thuyết phục được, nếu không sau này bọn họ có khi còn mất luôn vị trí chi thứ này.

Quả nhiên là hưng cùng nàng, vong cùng nàng, đôi mắc bạc kia.

Chỉ hy vọng là bây giờ còn cứu được.

Sau khi rời khỏi Tổng phủ Xà gia, Tuyết Ẩn ở hẳn trong biệt viện Xà gia, mặc dù không phải là Đại Phủ của Xà gia, nhưng từ cảnh trí đến dụng cụ đều không thua kém Tổng Phủ Xà gia.

Còn mười ngày nữa là đến lễ cập kê của Tuyết Ẩn, cũng là ngày Tuyết Ẩn chuyển đi làm con thừa tự của Xà Cẩm Dương, vì thế nên biệt viện trông rất nhộn nhịp.

***
Đêm đen như vô tận, ánh trăng rót xuống tia sáng nhu hòa, hai bóng người bay ra từ biệt viện Xà gia, tựa như những bóng ma.

"Tông chủ không theo sau sao?"
Xà Cẩm Dương nhìn bóng đen vừa rời đi, "Tùy nàng đi, nàng vui là được.

"
Tuy là không biết Ẩn nhi dang làm gì, nhưng hắn tin nàng.

"Tuyết Ẩn, vì sao biết rõ Tông chủ thấy, nàng vẫn ra ngoài vậy?" Ra khỏi biệt viện Xà gia không bao lâu, Manh Tử Hề hỏi.

"Hắn sẽ không cản cũng không đi theo đâu.

" Tuyết Ẩn nói, bởi vì nàng biết, nàng tin chắc người cha này sẽ luôn dõi theo mình, nên mới có thể ra ngoài.

Tốc độ hai người quỷ mị, đi đến Lam Sơn Trang, Triển Hồng nghe tin, sớm đã mang người tới cửa chờ sẵn.

Lần này mục đích đến là hỏi bán thú một chuyện, cho nên vừa nhìn thấy Triền Hồng liền hỏi, "Hắn đâu, còn ở đây không?"
Nếu bán thú đã khôi phục, thì Lam Sơn Trang hẳn sẽ không khống chế được hắn, nhưng nàng có cảm giác là hắn sẽ không bỏ đi.

"Đã khá hơn rồi, nhưng vẫn còn ở đây thưa chủ tử.

" Triển Hồng cung kính nói.

Tuyết Ẩn liếc nhìn Lam Dong Binh Đoàn gần đó đang chào đón, sau đó đi theo Triển Hồng tới gặp bán thú.

Bán thú không còn bị giam cầm mà được đưa đến ở trong một biệt viện, phogn cảnh cũng khá khác biệt.

"Giờ mới tới, làm ta chờ lâu muốn chết.

" Bán thú dường như cũng biết nàng sẽ tới, sớm châm trà chờ.

Tuyết Ẩn ngồi xuống, "Nếu đã biết ta sẽ đến, hẳn là cũng đoán được ta đến đây vì điều gì.

"
"Ta không phải là người ngươi muốn tìm, cũng không phải là người bọn họ muốn tìm, ta là Phong Ly.

"
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 229: Mỹ nam bán thú, Phong Ly
Edit: Mavis Clay
"Xà Ngọc Kỷ, chỉ là một vị trí Hoàng Tử Phi mà thôi, cho dù ngươi có là chính nữ, ta vẫn có thể hoãn mối hôn sự này lại, ngươi tốt nhất là an phận cho ta, nếu không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.

" Xà Cẩm Dương phẫn nộ nói, mang theo Tuyết Ẩn rời đi.

Xà Ngọc Kỷ cùng Xà phu nhân khiếp sợ sự lạnh băng trong lời nói của Xà Cẩm Dương, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Khí thế vừa nãy thực đúng là khủng bố, đánh sâu vào lòng bọn họ.

Đại diện Tông chủ đi tới cửa, từ trên cao nhìn xuống họ, ánh mắt đầy ngao ngán, "Các ngươi vốn đừng nên chạm vào cái vảy ngược của hắn.

"
Ngay cả hắn tuy là đại ca còn không dám chạm vào cái vảy ngược đó của người Tam Đệ này.

Bọn họ lại dám đụng vào, thực đúng là tự chui đầu vào chỗ chết.

Hôm nay không xuống tay, có lẽ là để cơ hội này lại cho Tuyết Ẩn, trong lòng Tam Đệ từ trước đến nay, người đó luôn chiếm vị trí quan trọng nhất.

Xà Giang đứng cạnh, gương mặt không cảm xúc âm u, không biết nghĩ cái gì.

"Cha.

" Xà Hoàng Nhất cầu cứu Xà Giang, họ của hắn bị trục xuất khỏi gia phả rồi, vậy thì chẳng phải là hắn sẽ trở thành người hầu của Xà gia sao?
"Cha cũng bất lực.

" Xà Giang thở dài.

Ngay cả Đại diện Tông chủ còn không làm gì được, ông ta còn có thể làm gì? Sau này có thể cứu vãn được hay không, đành phải trông vào Xà Ngọc Kỷ rồi.

Sau này được gả cho Nhị Hoàng Tử, nếu như nàng ta được sủng ái, thì còn có thể thuyết phục được, nếu không sau này bọn họ có khi còn mất luôn vị trí chi thứ này.

Quả nhiên là hưng cùng nàng, vong cùng nàng, đôi mắc bạc kia.

Chỉ hy vọng là bây giờ còn cứu được.

Sau khi rời khỏi Tổng phủ Xà gia, Tuyết Ẩn ở hẳn trong biệt viện Xà gia, mặc dù không phải là Đại Phủ của Xà gia, nhưng từ cảnh trí đến dụng cụ đều không thua kém Tổng Phủ Xà gia.

Còn mười ngày nữa là đến lễ cập kê của Tuyết Ẩn, cũng là ngày Tuyết Ẩn chuyển đi làm con thừa tự của Xà Cẩm Dương, vì thế nên biệt viện trông rất nhộn nhịp.

***
Đêm đen như vô tận, ánh trăng rót xuống tia sáng nhu hòa, hai bóng người bay ra từ biệt viện Xà gia, tựa như những bóng ma.

"Tông chủ không theo sau sao?"
Xà Cẩm Dương nhìn bóng đen vừa rời đi, "Tùy nàng đi, nàng vui là được.

"
Tuy là không biết Ẩn nhi dang làm gì, nhưng hắn tin nàng.

"Tuyết Ẩn, vì sao biết rõ Tông chủ thấy, nàng vẫn ra ngoài vậy?" Ra khỏi biệt viện Xà gia không bao lâu, Manh Tử Hề hỏi.

"Hắn sẽ không cản cũng không đi theo đâu.

" Tuyết Ẩn nói, bởi vì nàng biết, nàng tin chắc người cha này sẽ luôn dõi theo mình, nên mới có thể ra ngoài.

Tốc độ hai người quỷ mị, đi đến Lam Sơn Trang, Triển Hồng nghe tin, sớm đã mang người tới cửa chờ sẵn.

Lần này mục đích đến là hỏi bán thú một chuyện, cho nên vừa nhìn thấy Triền Hồng liền hỏi, "Hắn đâu, còn ở đây không?"
Nếu bán thú đã khôi phục, thì Lam Sơn Trang hẳn sẽ không khống chế được hắn, nhưng nàng có cảm giác là hắn sẽ không bỏ đi.

"Đã khá hơn rồi, nhưng vẫn còn ở đây thưa chủ tử.

" Triển Hồng cung kính nói.

Tuyết Ẩn liếc nhìn Lam Dong Binh Đoàn gần đó đang chào đón, sau đó đi theo Triển Hồng tới gặp bán thú.

Bán thú không còn bị giam cầm mà được đưa đến ở trong một biệt viện, phogn cảnh cũng khá khác biệt.

"Giờ mới tới, làm ta chờ lâu muốn chết.

" Bán thú dường như cũng biết nàng sẽ tới, sớm châm trà chờ.

Tuyết Ẩn ngồi xuống, "Nếu đã biết ta sẽ đến, hẳn là cũng đoán được ta đến đây vì điều gì.

"
"Ta không phải là người ngươi muốn tìm, cũng không phải là người bọn họ muốn tìm, ta là Phong Ly.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui