Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền


Tác giả: Vân Phi Mặc
Nằm ở trên một chiếc giường xa lạ, ngoài phòng thực an tĩnh, an tĩnh đến mức có thể nghe được thanh âm gió thổi cùng tiếng lá sàn sạt trong sân, dần dà cơn buồn ngủ cũng đã đến, yên ả tiến vào mộng đẹp.
Nửa đêm, ngoài phòng vang lên một trận rào rạt, thanh âm thực nhẹ, cơ hồ giấu ở trong tiếng gió. Lúc thanh âm vang lên, Lâm Diệp Nhi chợt mở mắt ra, con ngươi đen láy xinh đẹp nhìn qua cửa sổ, thấy một bóng đen tiến vào trong viện, đối phương tay chân uyển chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi tới gần nhà ở.
Không bao lâu, ngoài phòng vang lên từng đợt thanh âm anh ô than khóc, thanh âm thê lương, làm người ta sởn tóc gáy.
Quả nhiên như chính mình sở liệu, tiểu viện này có người quấy phá.
Nàng muốn nhìn xem ai có thể giả thần giả quỷ suốt sáu năm ở đây.
Lúc này, ngoài cửa sổ một bóng trắng nhanh chóng thổi qua, đêm tối tĩnh lặng, quả thật hiệu ứng hình ảnh này rất chân thực, không chê vào đâu được.
Nếu trước đó nàng không nhìn thấy bóng người đang lén la lén lút kia, thật đúng là sẽ bị tình cảnh này dọa sợ.
Lâm Diệp Nhi cố ý làm ra một chút động tĩnh, làm đối phương biết bản thân đã nhìn thấy quỷ. Không bao lâu, thân ảnh màu trắng kia lại lần nữa thổi qua từ ngoài cửa sổ, đến khi đến giữa cửa sổ, từng đạo ánh sáng trắng tỏa ra, lại cùng với thanh âm kêu rên kia, quả là khiến ai cũng thấy khiếp đảm.
Lâm Diệp Nhi đi ra ngoài phòng, bên ngoài đã không có người, dư quang khóe mắt thoáng nhìn dưới chân cửa sổ xuất hiện một vệt máu.
Người nọ ăn qua mệt, hy vọng có thể biết điều mà thu lại.
Lâm Diệp Nhi một lần nữa nằm trở lại trên giường, đã không còn buồn ngủ, trực tiếp tiến vào không gian. Lấy phần không gian mở rộng trong khoảng thời gian này trồng thêm gừng, tỏi, ớt cay.
Lâm Diệp Nhi không biết người ngoài cửa sổ, không đi mà quay lại. Thân ảnh màu trắng lặng yên tới gần nhà ở, nhìn thấy trong phòng không có người, trong lòng căng thẳng, chú ý cảnh giác bốn phía. Sau đó hắn cẩn thận tìm trong tìm ngoài một lần, thế nhưng không có nhìn thấy nàng, trong lòng cả kinh.
Đang lúc người nọ chuẩn bị xoay người rời đi, trong phòng đột nhiên nhiều ra một người, giống như ma quỷ đột nhiên hiện thân, đồng tử người nọ chợt trợn to, trực tiếp bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Lâm Diệp Nhi cũng bị cũng bị tình huống này làm cho hoảng sợ, đang chuẩn bị ra tay, người nọ thẳng tắp ngã xuống đất.
Lâm Diệp Nhi thắp đèn lến, rốt cuộc thấy rõ người tới.
Cũng không phải ai xa lạ, chính là Lâm lão bá hơn năm mươi tuổi kia.
Lâm Diệp Nhi cho hắn uống một chút nước linh tuyền pha loãng, Lâm lão bá rất nhanh đã tỉnh, nhìn thấy Lâm Diệp Nhi ngồi ở đầu giường, trong mắt lóe lên nhưng rất nhanh đã bị che đi.
"Ta như thế nào lại ở chỗ này." Lâm lão bá xoa cái trán, bộ dáng đần độn, giống như là người tỉnh lại từ trong mộng du vậy.
Lâm Diệp Nhi cứ như vậy an tĩnh nhìn hắn, khóe miệng treo một nụ cười như có như không.
Lâm lão bá dưới ánh mắt sắc bén của nàng, cuối cùng cũng không tiếp tục diễn nữa.
Lâm Diệp Nhi đi thẳng vào vấn đề, "Nói đi. Ta nghe."
Lâm lão bá thở dài một hơi, "Nếu đã bị tiểu hài ngươi nhìn thấu, lão hủ cũng không có gì giấu giếm nữa. Gian nhà này......"
Chuyện xưa thực cũ kỹ, chủ nhân tiểu viện này có ân với Lâm lão bá, sau khi vị này xảy ra chuyện sau, Lâm lão bá đáp ứng chăm sóc tòa tiểu viện này, lại không nghĩ bị trưởng bối trong tộc dùng quỷ kế lừa mất, bán nơi này đi. Lâm lão bá rơi vào đường cùng, chỉ có thể ở chỗ này giả ma giả quỷ dọa người tới mua.
Sắm vai này một phát luôn 6 năm, đến bây giờ muốn dừng cũng không được nữa.
"Ta ở chỗ này một thời gian rồi sẽ rời đi, chuyện giả quỷ của bá, ta sẽ giữ bí mật." Lâm Diệp Nhi bội phục một phần tâm tư này của Lâm lão bá, tự nhiên cũng sẽ không đi phá hư.
Lâm lão bá liên tục nói lời cảm tạ, sau khi đối phương rời đi, Lâm Diệp Nhi lại cảm thấy buồn ngủ, dưới ánh trăng mênh mông, tiến vào không gian, quan sát tình huống của chuồng gà với thỏ, vẫn là bộ dáng cũ.
Nhưng thật ra hai ngày trước, trong không gian đã xuất hiện ruộng nước. Hôm nay lại tiến vào, trong ruộng đã có mầm nhỏ trồi lên.
Xem ra cái không gian này có thể phát triển dựa theo tập tính của thực vật để chuyển biến hoàn cảnh, nhưng lại không có tác dụng với động vật.
Cũng đúng. Thực vật gắn bó mật thiết với đất mà ^^
Sau khi cho gia súc ăn xong, Lâm Diệp Nhi bắt đầu sửa sang lại mọi thứ trong không gian, trước tiên bỏ hạt dẻ đã xào tốt bỏ vào thùng gỗ, ở trên đắp bông vải, bảo trì nhiệt độ hạt dẻ, sau đó bó lại những cây mía cho thật chắc, đặt lên trên xe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui