Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Lâm Võ lo lắng nhất chính là, thu nhiều cải trắng như vậy, nếu bán không được thì thật lãng phí. Vẫn nên bán trước một chút để xem tình hình vẫn tốt hơn.
Lâm Diệp Nhi tự nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng điều đó đối với nàng không phải vấn đề lớn.
"Không có việc gì. Chờ chúng ta làm xong là vẫn có thể thu mua tiếp, đó là vừa khéo." Nàng một chút cũng không lo lắng đầu ra của mấy món chua nhà nàng.
Mấy ngày nay những người mua đồ chua đó, chờ đến một tuần sau, trong nhà khẳng định đã ăn hết rồi. Hiện tại làm có thể vừa lúc cung ứng cho thị trường, không đến mức đạt tới trạng thái bão hòa.
Lâm Võ thấy nàng tin tưởng như vậy, cũng không nói gì, sợ đả kích đến lòng tin của nàng.

Lâm Diệp Nhi tự nhiên nhìn ra lo lắng của Lâm Võ, không khỏi mà trấn an nói: "Tiểu Võ, đệ yên tâm, tỷ tỷ sẽ đem số cải trắng này làm thành thành phẩm. Trước khi đến lúc lấy hàng ở Lý gia vẫn còn sớm, chừng đó chắc cũng đủ thời gian bán đi."
Chỉ hy vọng như thế đi!
Lâm Võ gật gật đầu, trên mặt vẫn là vẻ mặt lo lắng.
Lúc bọn họ đem một xe cải trắng về nhà, một đám vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu tò mò nhìn.
Trong thôn có vài người ba hoa hỏi: "Lâm nha đầu, các ngươi mua nhiều cải trắng như thế để làm gì?"
Rất nhiều người đều tò mò, không ít người vểnh tai tới nghe. Khoảng thời gian trước, trong thôn biết Lâm gia huynh muội ở trong huyện bán hạt dẻ, mới đầu không để bụng, chờ đến lúc nhìn thấy bọn họ tu sửa nhà ở, mới bừng tỉnh rằng người ta kiếm được không ít tiền. Trong thôn không ít người nhìn mà một trận đỏ mắt, chờ bọn họ lên núi tìm đến lúc đó thì mỏi mắt cũng chưa kiếm được một hạt.
Hiện tại nhìn bọn họ lôi kéo một xe ngựa cải trắng như vậy, không chừng là lại có thêm chiêu số kiếm tiền gì nữa rồi.

"Làm chút thức ăn." Lâm Diệp Nhi nhàn nhạt trả lời.
Phụ nhân kia quả là chắng có chút tâm nhãn nào, hỏi thẳng mặt: "Làm thức ăn gì, nói với thím nào."
Lời này vừa nói ra, không ít người nhìn về phía phụ nhân ánh mắt mang theo khinh thường, người ta làm ra thức ăn, khẳng định là lấy đi ra ngoài bán. Nàng vừa hỏi như vậy, nói rõ là cố ý làm người khác khó xử. Nếu là người ta không nói, lại có vẻ như không lễ phép với trưởng bối, còn nếu nói ra chẳng phải là đem cách kiếm tiền của mình nói cho người khác.
"Không có gì, cũng bất quá là một ít đồ ăn sáng mà thôi." Sau khi nói xong, Lâm Diệp Nhi tiếp tục đi về phía trước, một cái liếc mắt cũng không cho nàng ta, biểu hiện rõ ràng là không thích.
Phụ nhân kia còn muốn mặt dày truy hỏi đến cùng, muốn hỏi ra cách làm, lại bị nam nhân nhà mình ngăn lại. Nàng ném hết mặt mũi của mình, hắn cũng không thể không nhặt lại, trực tiếp kéo nương tử không hiểu chuyện trở về.
Trong một đám người đang vây xem chuyện lạ, có một người hồ nghi nhìn xe cải trắng kia, đáy mắt thoáng qua một tia ý vị không rõ ràng.
Nhìn đống cải trắng trên mặt đất, vừa nhìn thấy quả là đồ sộ. Mua nhiều cải trắng như vậy, kỳ thật cũng không có tốn nhiều tiền, một lượng bạc còn chưa có dùng hết. Một lượng bạc là hai ngàn văn, nơi này cũng khoảng một ngàn hai viên, tính ra cũng chỉ tốn hơn nửa lượng bạc.
Lâm Diệp Nhi biết trong không gian gieo trồng thực vật so với bên ngoài tạo ra thành phẩm cũng không giống nhau. Muốn đem hương vị tăng lên một bậc, Lâm Diệp Nhi nghĩ tới biện pháp dùng linh tuyền ngâm cải trắng qua một lần.
Vì để nâng chất lượng đồ chua, lúc gột rửa cải trắng Lâm Diệp Nhi trực tiếp dùng nước linh tuyền để ngầm, cũng không có pha loãng. Tiểu Đoàn Đoàn cùng Lâm Võ cũng kỳ quái lần này tại sao lại mất thêm một công đoạn nữa, lại bị Lâm Diệp Nhi dùng lý do hợp lý làm cho bay mất sự kì quái trong lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận