Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm Điền


Tác giả: Vân Phi Mặc
Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ
Không ít bà ba hoa, còn đứng tại chỗ nghị luận sôi nổi.
"Các ngươi nói có phải hay không huynh muội Lâm gia phạm tội gì đó."
"Khẳng định là vậy rồi, bằng không như thế nào lại có nha dịch tới."
"Gần nhất Lâm gia huynh muội đột nhiên có tiền như vậy, nhất định là làm chuyện gì. Ta xem những số tiền đó, tám phần là tiền tham ô." Trong thôn có phụ nhân ác ý tràn đầy nói.

Vậy luôn hả? Tham ô là dùng cho quan lại chứ nhỉ? Nông dân tham ô cmj nhỉ ? -.-
Loại cách nói này, một hồi lại chuyển thành phiên bản xấu, một đám đều đang nói, huynh muội Lâm gia làm chuyện xấu, được nhận khoản tiền dơ bẩn, rồi sẽ bị nha dịch lôi đi chém đầu.
Phủ Huyện Lệnh
Lâm Diệp Nhi càng gần tới Phủ Huyện Lệnh, liền nghe thấy một mùi khó nghe, ngẩng đầu nhìn lên không trung, trong lòng hoảng hốt. Chỉ thấy, toàn bộ phủ đệ huyện lệnh trôi nổi những cỗ hắc khí đen ngòm, bây giờ đã có xu hướng phát tán ra ngoài. Lúc đầu mới chỉ có ít, lúc này mới chỉ qua mấy ngày, đã phát triển trở thành như vậy.
"Nhanh lên đi." Nha dịch thấy nàng đứng ở nơi đó, không kiên nhẫn thúc giục.
Vừa tiến vào phủ đệ, một cổ hàn ý hàn ý âm trầm ập vào trước mặt. Lâm Diệp Nhi kinh ngạc nhìn thấy, một sợi khí màu đen lập tức chui vào trong cơ thể hai gã nha dịch, hai người sắc mặt trắng nhợt, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Những cỗ hắc khí tựa hồ sợ nàng, thấy nàng liền nhanh chóng đi đường vòng.
Dọc theo đường đi gặp bất kì nô bộc nào, trên người bọn họ đều quấn quanh một sợi hắc khí, ấn đường mỗi người, đều có một chấm màu đen, sắc khí mọi người không tốt lắm, càng đi vào sâu bên trong phủ, Lâm Diệp Nhi cảm giác được không khí đê mê trong phủ, tựa hồ có thứ gì đè nặng, nặng trĩu, làm người thở không nổi.
Đi ra đến sảnh ngoài, một vị ma ma già chờ ở nơi đó.
Nha dịch nhìn phụ nhân kia, trên mặt lộ ra tươi cười lấy lòng, "Vương ma ma, người đã đưa tới."
"Ân."
Vương ma ma ừ nhẹ một tiếng, lãnh đạm đuổi hai gã nha dịch đi. Vương ma ma híp đôi mắt nhỏ, ánh mắt bắt bẻ đánh giá nàng. Nông nữ này mặc một thân vải thô, nhìn có vẻ cũng sạch sẽ.

"Đi theo ta."
Lâm Diệp Nhi đi theo Vương ma ma, trực tiếp xuyên qua hành lang dài tiến vào hậu viện, còn chưa đến gần liền nghe được tiếng kêu thê lương của nam tử từ trong viện truyền ra, trong đó còn kèm theo thanh âm niệm kinh của hòa thượng.
Vương ma ma đáy mắt xẹt qua một tia sợ hãi, Lâm Diệp Nhi hồ nghi liếc mắt nhìn nàng một cái, không rõ nàng đang sợ hãi cái gì.
Tiến vào một tòa tiểu viện tinh xảo, nha hoàn uể oải ỉu xìu ngồi xổm ở cửa, nhìn thấy Vương ma ma mới chậm rì rì đứng lên, mang theo hai người tiến vào nhà ở.
Vương Uyển Nhi lúc này đang nằm dựa trên giường, khuôn mặt tiều tụy, tái nhợt, lúc nhìn thấy Lâm Diệp Nhi, đôi mắt vô thần bỗng trở nên sáng ngời.
"Diệp cô nương, ngươi đã đến rồi."
Nha hoàn dọn ghế dựa ra, sau khi Lâm Diệp Nhi ngồi xuống, hơi đảo qua sắc mặt nàng, hắc khí quấn quanh trên ấn đường, so với nô bộc gặp được trong đình viện có vẻ tốt hơn, nhưng cũng không khác là bao.
"Tiểu thư, gọi ta tới đây có chuyện gì?" Lâm Diệp Nhi lên tiếng hỏi. Nàng muốn nhanh chóng trở về, ở chỗ này càng lâu, sẽ làm hai người bọn họ Lâm Võ càng thêm lo lắng.
"Diệp cô nương, nhà ngươi còn có hạt dẻ hay không?" Ánh mắt Vương Uyển Nhi trở nên nóng bỏng, ánh mắt làm Lâm Diệp Nhi phát lạnh.

Lâm Diệp Nhi nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng hồ nghi, trên mặt lại là bình tĩnh, "Đã hết."
"Không biết hạt dẻ trong nhà Diệp cô nương là từ chỗ nào có được?"
Lâm Diệp Nhi trong lòng căng thẳng, có một loại dự cảm bất hảo, trên mặt thành thật trả lời: "Trong núi tìm được." Chuyện này chỉ cần hỏi thăm một chút liền biết, nàng không có gì phải giấu giếm.
"Đúng không, nhưng ta cũng hạt dẻ từ trong tay người khác, kết quả là hạt dẻ đó lại không giống với hạt dẻ của các ngươi." Vương Uyển Nhi gấp gáp truy vấn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nàng.
Quả nhiên, lấy hạt dẻ từ trong không gian ra là chuyện không nên làm nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận