Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Editor: Minh

Kỳ quái, không phải nói Hi công tử sinh bệnh sao? Nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống lắm! A Tháp Na nghi ngờ trong lòng, mà thôi, mặc kệ, thuốc hắn cũng ăn rồi, còn quan tâm nhiều như vậy làm gì.

"Hi công tử, buồi chiều tà ở sa mạc của chúng ta cũng không tệ, ta dẫn ngươi đi xem nhé. " A Tháp Na nhiệt tình mời.

"Không có hứng thú." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói.

"Hi công tử, đi thôi, ta không lừa ngươi, buổi chiều ta ở đại mạc thực sự rất đẹp." A Tháp Na tiếp tục thuyết phục.

"A Tháp Na tiểu thư, tạ hạ không thích ngươi, ngươi làm những thứ này đều là dư thừa, chỉ làm người ta thêm chán ghét ngươi mà thôi." Quân Mặc Hiên vô tình  từ chối.

"Ngươi..." A Tháp Na uất ức, viền mắt rưng rưng, tủi thân nhìn Quân Mặc Hiên.

Quân Mặc Hiên vẫn thờ ơ như cũ, không cần nói bộ dáng này của A Tháp Na không có một chút mỹ cảm, cho dù ở đây là một mỹ nữ tuyệt sắc thì hắn cũng không có một chút nhẹ dạ.

A Tháp Na phẫn hận trong lòng, không nghĩ tới Hi Mặc Như lại vô tình đến như vậy, không được, nàng nhất định phải đưa hắn lừa gạt đi, sau nhiều lần suy nghĩ, nàng quyết định thay đổi kế sách nói: "Hi công tử, nếu ta nói cho ngươi biết đường đến Tỏa Thược quốc đi như thế nào, ngươi có đồng ý cùng ta đi ngắm chiều ta không? Ta biết cảm tình là không thể miễn cưỡng, ta đã suy nghĩ rõ ràng, ngươi không muốn cưới ta, ta cũng không bắt buộc, nhưng đây là yêu cầu duy nhất của ta, ta hi vọng rằng người có thể đồng ý!”

A Tháp Na chủ động buông tha, ngược lại Quân Mặc Hiên vui mừng đồng ý, hơn nữa lại có tin tức của Tỏa Thược quốc làm điều kiện trao đổi, Quân Mặc Hiên định đi theo nàng một chuyến, coi như đi ra ngoài dạo một vòng cũng được.

"Được, ngươi nói cho ta Tỏa Thược quốc đi như thế nào trước rồi chúng ta cùng đi." Quân Mặc Hiên lạnh nhạt nói.

A Tháp Na rối rắm, nếu bây giờ nói cho Hi Mặc, hắn không đi cùng chính mìn thì phải làm sao bây giờ? Aiz, không để ý nhiều như vậy, đánh cược một lần, Hi Mặc không phải là loại người không giữ lời hứa.

"Được, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần đi thẳng theo hướng mắt trời xuống núi là có thể nhìn thấy Tỏa Thược quốc, người trong Tỏa Thược quốc không giao lưu với người ngoài, ta cũng chỉ nghe phụ thân nói vậy mà thôi." A Tháp Na cắn răng nói hết những chuyện mà mình biết cho Quân Mặc Hiên.

Quân Mặc Hiên khó chịu, thì ra trước kia bọn họ đi đúng hướng rồi, nếu không phải gặp gỡ hai huynh muội này, thì có lẽ lúc này bọn họ đã đến Tỏa Thược quốc rồi.

Tuy nhiên may mắn gặp được huynh muội này, nếu không hắn sẽ mãi mãi không thể biết được ở trong mảnh sa mạc này có một mảnh bản đồ kho báu.


Sau khi chiếm được tiện nghi, hai người rời khỏi tứ hợp viện, đi không được bao xa, A Tháp Na phòng đoán giờ này thuốc đã bắt đầu huy công hiệu, cố ý giả vở đau bụng, lừa gạt sự đồng tình của Quân Mặc Hiên, để cho hắn đưa mình trở về.

"Công tử, dạ dày của ta có chút khó chịu, làm phiền ngươi có thể đưa ta trở lại được hay không?" A Tháp Na ra vẻ đáng thương nói. Lúc này, chỉ cần nàng muốn, thì tất cả nam nhân bình thường cũng sẽ không đứng nhìn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Quân Mặc Hiên không phải nam nhân bình thường, hắn là người sống quanh năm ở trong âm mưu quỷ kế làm sao có thể nhìn không ra A Tháp Na đang giở trò chứ?

Đau bụng, lừa quỷ à, chẳng lẽ?

"A Tháp Na tiểu thư, tại hạ cũng có việc bận, ngươi đã bị đau bụng vậy thì chuyện ngắm chiều tà hãy để lần sau đi." Nói xong, khóe miệng Quân Mặc Hiên nhếch lên thành một nụ cười như có như không, chỉ là một nụ cười không đúng quy cách này lại mê mẩn A Tháp Na đến mức đầu óc choáng váng.

" Được, nhưng mà Hi công tử phải nhớ hẹn với ta đấy. " A Tháp Na ngây ngốc nói.

Nghe vậy, nụ cười trên mặt của Quân Mặc Hiên càng sâu, vẻ mặt ưu nhã nói ra: "vậy tại hạ xin cáo từ, A Tháp Na tiểu thư, ngươi đi thong thả." Nói xong, cũng không thèm nhìn phản ứng của A Tháp Na, nhanh chóng rời đi.

Sau khi bóng lưng của Quân Mặc Hiên biến mất ở trước mắt A Tháp Na, nàng mới phản ứng được mình đang làm cái gì. A, tại sao nàng lại ngu xuẩn như vậy, thế nhưng lại trúng mỹ nam kế của Quân Mặc Hiên.

Ông trời của ta ơi, A Tháp Na bước nhanh về phía trước, muốn đuổi theo quân Mặc Hiên, nhưng bây giờ làm gì còn bóng dáng của Quân Mặc Hiên nữa. Không còn cách nào khác, A Tháp Na không thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp khác để đi vào tứ hợp viên.

Bên này, sau khi Quân Mặc Hiên rời đi, trực tiếp đi tìm Dạ Hi.

Nào biết vừa mới vào cửa, Quân Mặc Hiên đã thấy vẻ mặt phách lối của Dạ Hi đang ngồi ở trên ghế, ở hai bên là Vân Thanh Phong và Tiểu Tư Mặc nhìn hắn với vẻ mặt ngươi xong rồi.

Quân Mặc Hiên dùng ánh mắt hỏi Vân Thanh Phong: Xảy ra chuyện gì?

Vân Thanh Phong nhún nhún vai, đưa tay chỉ chỉ Dạ Hi, bày tỏ hắn cũng không thể nói được?

Ánh mắt của Quân Mặc Hiên lạnh lẽo, uy hiếp nhìn Vân Thanh Phong: Ngươi có nói hay không, cần thận ta diệt ngươi.


"Lão đại, ngươi không cần uy hiếp ta, ta sẽ không bán đứng tiểu Hi nhi." Vân Thanh Phong thương mà không giúp được gì nói. Hắn thực sự không dám. Dạ Hi nói, nếu hắn dám đi mật báo, nàng sẽ nhốt hắn vào trong phòng với Hoa Hồ Điệp.

Hắn không muốn trở thành người yêu bị Hoa Hồ Điệp theo đuổi đâu, như vậy hắn sẽ rất đau khổ, thế nên, vì hạnh phúc cả đời của mình, hắn chỉ có thể vi phạm ý tứ của lão đại.

Quân Mặc Hiên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vân Thanh Phong một cái, lập tức ánh mắt lại chuyển sang trên người Quân Tư Mặc.

Cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hực của phụ thân nhà mình, cả người Quân Tứ Mặc run lên, kêu oan trong lòng: Ánh mắt này của phụ thân thất sự quá kinh khủng, hắn có nên vứt bỏ mẫu thân mà đầu nhập vào phe của phụ thân không? Cuối cùng là nên hay không nên đây?

Quân Tư Mặc rối rắm, bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn thấy mẫu thân đang  dịu dàng nhìn mình, trong chốc lạt, trái tim của Quân Tư Mặc khẽ run lên, không cần nữa, so với phụ thân, ánh mắt của mẫu thân càng kinh khủng hơn, hắn không nên tạo phản.

"Phụ thân, con chợt phát hiện khí trời ngày hôm nay rất tốt, con mang Tiểu Bạch đi ra ngoài đi dạo, mọi người cứ từ từ mà giao lưu." Nói xong, Quân Tư Mặc mang theo Tiểu Bạch nhanh chóng rời khỏi hiện trường nơi xảy ra vụ án.

Cảm giác làm nhân bánh ở giữa phụ thân và mẫu thân thật không dễ chịu.

Khí trời tốt? Quân Mặc Hiên quay đầu nhìn ra bên ngoài gió lạnh đang thổi từng cơn, mới vừa rồi mặt trời vẫn còn đang chói chang ở trên trời, vậy mà lúc này mây đen đã chằng chịt, thời tiết như vậy mà nói là tốt sao?

Tiểu tử giả tạo, hiện tại cũng biết giở thủ đoạn.

"Ha hả, hình như Hoa Hồ Điệp sinh bệnh, ta đi xem hắn một chút." Quân Mặc Hiên kiếm cớ chạy đi.

Dạ Hi nhíu mày, xem ra Quân Mặc Hiên vẫn chưa biết thuốc mà hắn cầm là cổ độc chứ không phải là thuốc chữa cảm mạo, vừa vặn, để cho hắn đi đi, không cho hắn chịu thiệt một chút, thì làm sao có thể ghi nhớ được.

Nàng đã để cho Vân Thanh Phong đi điều tra, là A Tháp Na đổi thuốc cảm mạo của Hoa Hồ Điệp, chắc là nàng ta cho rằng người bị bệnh là Quân Mặc Hiên, định cho hắn dùng. Nào ngờ bị Hoa Hồ Điệp ăn phải.

Hừ, nam nhân chết tiệt, đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắn nơi, ngày hôm nay còn theo nữ nhân A Tháp Na kia đi ra ngoài nữa. Nghĩ vậy, Dạ Hi lại giận đến mức không có chỗ phát tiết.

"Được, đi thôi." Dạ Hi làm như không có chuyện gì xảy ra nói.


Quân Mặc Hiên hồ nghi, Hi nhi sẽ tốt vụng mà buông tha cho hắn như vậy sao? Quân Mặc Hiên lắc đầu, nửa tin nửa ngờ đi xem Hoa Hồ Điệp.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách hắn, hắn cũng không biết đó là cổ độc, ở đại lục Long Đằng cổ độc xuất hiện rất ít, còn kiến thức về cổ độc và vu thuật, hắn cũng chỉ biết từ chỗ Mông Ngữ.

Hơn nữa, ngay sau đó Dạ Hi còn cố ý che giấu chuyện này, Quân Mặc Hiên không biết chuyện Hoa Hồ Điệp trúng cổ tình cũng là chuyện dễ hiểu.

Đợi sau khi Quân Mặc Hiên rời đi, Vân Thanh Phong mới dám lên tiếng hỏi: "Tiểu Hi nhi, như vậy có phải quá độc ác một chút hay không."

"Ngươi có thể chọn cách đi nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện, tuy nhiên, chỉ cần ngươi đã sẵn sàng thừa nhận hậu quả là được." Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười tà ác.

Vân Thanh Phong lắc đầu, bày tỏ không muốn, ngay cả Mặc lão đại cũng không tiếc, huống chi là hắn chứ? Tuy nhiên, thật ra hắn càng muốn nhìn xem vẻ mặt của Quân Mặc Hiên lúc biết sự thật hơn. Lập tức, rời đi theo bước chân của Quân Mặc Hiên.

Bên này, Quân Mặc Hiên chậm rãi đi tới trước cừa phòng của Hoa Hồ Điệp, chỉ thấy Hoa Hồ Điệp đang nắm cảnh tay nhỏ bé của Mông Ngữ, nhìn nàng với ánh mắt thâm tình.

"Tuy đây không phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, nhưng ta biết lúc ta vừa tỉnh lại nhìn thấy ngươi, ta đã thích người rồi, Tiểu Ngữ." Hoa Hồ Điệp thâm tình nói.

Ở ngoài cửa vẻ mặt Quân Mặc Hiên buồn nôn, từ lúc nào mà Hoa Hồ Điệp lại trở nên ghê tởm như vậy rồi.

"Hoa Hồ Điệp, ngươi sinh bệnh đến mức làm cho não bị cháy hỏng rồi à?" Mông Ngữ không tin đưa tay sở trán của hắn kiểm tra thử. Không có bệnh, vậy tại sao lại nói mê sảng chứ.

"Không có, ta rất bình thường, Tiểu Ngữ, ta thực sự rất thích ngươi." Hoa Hồ Điệp tiếp tục thâm tình bày tỏ, thực ra hắn cũng không biết vì sao từ khi tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Mông Ngữ, hắn đã cảm thấy nàng rất đẹp, rất đáng yêu... Nói tóm lại là hắn rất thích.

Mông Ngữ sợ hãi, chuyện này... Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tại sao vừa mới tỉnh lại đã như vậy, chẳng phải Hoa Hồ Điệp rất chán ghét nàng sao? Bỗng nhiên, dường như Mông Ngữ nhớ đến chuyện gì, vội vàng đi ra ngoài.

Vừa vặn va phải Quân Mặc Hiên: "Này, có nhìn thấy Vân Thanh Phong không?"

Quân Mặc Hiên nghi hoặc: “Mông Ngữ, chuyện này là thế nào?" Quân Mặc Hiên chỉ chỉ phía sau, mặc dù không có thấy Vân Thanh Phong, nhưng hắn biết, tiểu tử này đang đi theo phía sau.

Quả nhiên, vừa ra khỏi cửa phòng, Mông Ngữ đã nhìn thấy Vân ThanhPhong đi đến với vẻ mặt nhàn nhã.

"Vân Thanh Phong, ngươi hãy thành thật nói cho ta, có phải Hoa Hồ Điệp đã ăn phải cổ tình rồi hay không?" Mông Ngữ chất vấn.


Vẻ mặt của Vân Thanh Phong lộ ra xấu hổ: "Hoa Hồ Điệp tỉnh rồi."

"Ân hừ!" Vẻ mặt Mông Ngữ không có ý tốt nhìn Vân Thanh Phong, chết tiệt, đã vậy còn tính kế nàng.

"Không có, ta không biết hắn trúng cổ tình, thật sự không biết mà." Vân Thanh Phong thề thốt phủ nhận, hắn mới không thừa nhận hắn cố ý đâu.

Mông Ngữ hồ nghi nhìn Vân Thanh Phong, thế nào cũng không tin lí do thoái thác của hắn, nếu không tại sao lại như vậy chứ?

Bên cạnh, Quân Mặc Hiên nghe được mà giống như rơi vào trong sương mù, một lúc lâu sau, không thể nhịn được nữa mới lên tiếng nói: "Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?"

"Thuốc cảm mạo mà ngươi mua bị người khác đánh tráo thành cổ tình, tuy nhiên chuyện này đã được tra rõ là A Tháp Na làm!" Vân Thanh Phong lên tiếng giải thích rõ.

Là A Tháp Na, xem ra người mà nàng muốn hạ cổ tình chắc là chính mình, nàng còn dùng trăm phương ngàn kế lừa gắt hắn đi ra ngoài, thì ra là cho rằng hắn đã trúng cổ tình.

"Cho nên bây giờ là Hoa Hồ Điệp bị trúng cổ tình nên thích Mông Ngữ!" Quân Mặc Hiên khẳng định nói.

"Không sai."

"A, Vân Thanh Phong ngươi còn dám nói, ta cho ngươi biết, ngươi mau nghĩ cách để cho hắn không còn yêu thích ta, nếu không hàng ngày ta sẽ cho ngươi ngủ chung với đám côn trùng kia." Mông Ngữ uy hiếp nói.

Đùa gì thế, nàng mới có mười ba tuổi đấy, mới mười ba tuổi thôi không cần phải thích lão nam nhân là Hoa Hồ Điệp này. Nghe nói hắn còn là tú bà của Thanh lâu. Ông trời ơi, chẳng phải nơi đó có rất nhiều nữa nhân sao.

"Tại sao lại là lỗi của ta, nếu không phải ngươi làm hại hắn bị cảm mạo thì làm sao có chuyện này Vậy?" Vân Thanh Phong không vui nói.

"Ta mặc kệ, nếu ngươi không giải quyết việc này giúp ta, ta cũng sẽ hạ cổ tình lên người của ngươi, sau đó để cho người thích Quân Mặc Hiên, trở thành tình địch của Hi tỷ tỷ." Mông Ngữ uy hiếp nói.

Vẻ mặt Vân Thanh Phong ủy khuất, không muốn đâu, làm tình địch của Dạ Hi, hắn đâu có chán sống.

"Ha hả, Mông đại tiểu thư, ta nhất định sẽ làm cho Hoa Hồ Điệp quên ngươi, được chưa?" Vân Thanh Phong chân chó nói.

Mông Ngữ ném cho hắn một ánh mắt coi như ngươi thức thời, vui sướng rời đi.

Vân Thanh Phong nghĩ mà sợ vỗ ngực một cái, nguy hiểm thật, nha đầu điên này cuối cùng cũng đi rồi. Nhưng mà hắn còn chưa kịp thở nữa mà? Cách đó không xa Hoa Hồ Điệp nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt tức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận