Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

"Nương tử sẽ không gạt ta..." Quân Mặc Hiên tức giận, trong mắt tràn đầy lửa giận.

"Ai, hài tử đáng thương, bị bán vẫn còn giúp người đếm bạc?" Vân Thanh Phong làm vẻ mặt đồng tình nói.

"Vân Thanh Phong, ngươi đáng ghét, ta... Ta cắn chết ngươi." Quân Mặc Hiên tức giận nói, nói xong, thân hình nhanh chóng di chuyển, nhào về phía Vân Thanh Phong.

"A, tên nhóc ngươi, bỏ miệng ra..." Vân Thanh Phong la lớn, Quân Mặc Hiên chết tiệt, hắn thế nào lại hạ miệng xuống được vậy. Hắn ta là một đại trượng phu đó, lại có thể nắm cánh tay của nam nhân khác mà cắn.

Vân Thanh Phong xem như hiểu rõ, vì sao tranh đấu cùng Quân Mặc Hiên người thua luôn luôn là mình, hôm nay rốt cuộc hắn tìm được nguyên nhân rồi.

Đáp án chính là: Quân Mặc Hiên vô sỉ hơn hắn, quả thực là không có chừng mực giới hạn, hắn thật tâm bội phục rồi.

Mà Quân Mặc Việt ngồi ở một bên nhìn bộ dạng ngu ngốc của Quân Mặc Hiên không khỏi hiện lên chán ghét, ngu ngốc chính là ngu ngốc, bị người sỉ nhục như vậy, cũng chỉ có thể dùng phương pháp ngu ngốc để chống lại.

Lúc trước nhị ca còn nói hắn là giả bộ, nhưng dáng vẻ ngu ngốc này, có thể giả bộ không?

Nhận thấy được chán ghét trong mắt Quân Mặc Việt, trong lòng Quân Mặc Hiên vui vẻ, xem ra tứ đệ hẳn đã hoàn toàn tin tưởng mình là tên ngốc rồi. Ai, làm kẻ ngốc không dễ dàng mà, không chỉ có hình tượng bị phá hủy đầy đất không nói, lại còn chỉ có thể trơ mắt nhìn nương tử nhà mình bị nam nhân khác mang đi. Hu hu... Thật là bi ai.

Mấy người nhàm chán ngồi một lúc, mà Dạ Hi và Quân Mặc Dực còn chưa quay lại, không được, Quân Mặc Hiên có chút ngồi không yên. Không ngừng nháy mắt cho Vân Thanh Phong, ai biết người này dầu muối không vào, đe dọa lợi dụng thế nào cũng đều không được.

Mà bên này, trong đình giữa hồ, Quân Mặc Dực ngồi đối diện Dạ Hi.

"Nghe nói Hiên vương phi mang hết tiền tài trong vương phủ đổi thành ngân phiếu rồi?" Quân Mặc Dực trực tiếp nói thẳng ý đồ đến.

Dạ Hi kinh ngạc, tin tức của tên Quân Mặc Dực này còn linh thông như vậy, "Phải đó, đổi thành ngân phiếu, ngươi cũng biết, canh phòng trong Hiên vương phủ lỏng lẻo như vậy, tùy tiện một tên tiểu mao tặc cũng có thể đi lại tự nhiên, nhiều vàng bạc châu báu như vậy để ở vương phủ rất không an toàn, cho nên đã đổi hết thành ngân phiếu."

"Thật là như vậy sao?" Quân Mặc Dực không tin, lấy hiểu biết của hắn về Dạ Hi, Dạ Hi tuyệt đối sẽ không nhàm chán đổi tiền bạc thành ngân phiếu như vậy. Trừ phi có dụng ý khác.

"Chẳng lẽ nhị ca không tin, ta thân nữ nhân, trượng phu lại là người ngốc nghếch, không trông coi của cải thật tốt, về sau ta và Hiên vương biết sống thế nào." Dạ Hi ra vẻ thương cảm nói.

"Phụ hoàng yêu thương tam đệ như vậy, tuyệt đối sẽ không để các người bị đói." Quân Mặc Dực không nói gì, nữ nhân này có cần kéo ra xa như vậy không.

"Ai, ngay cả huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ ràng, tiền ở trong hầu bao của mình vẫn là an toàn hơn, hơn nữa, ta chuẩn bị tìm Vân Thanh Phong mua mấy gian cửa hàng làm chút buôn bán nhỏ. Cũng vì để ta và Hiên vương có con đường sống tốt. Đến lúc đó cần nhị ca chiếu cố nhiều hơn." Dạ Hi nói như vậy, vài ngày sau nàng thật sự sẽ làm ăn buôn bán, nói như thế cũng có thể loại trừ đi dị tâm của Quân Mặc Dực.

"Hiên vương phi thật đúng là biết lo việc nhà." Quân Mặc Dực châm chọc nói, "Không biết Hiên vương phi trị gia vì Hiên vương, hay vì Dạ tướng quân?"

Dạ Hi cười lạnh, rốt cuộc cũng nói tới trọng điểm, thì ra là sợ nàng mang tiền bạc cho phủ tướng quân. Hiên vương tuy là ngốc tử nhưng hắn là nhi tử hoàng thượng thương yêu nhất. Tạo quan hệ tốt với Hiên vương, không phải là cách ngôi vị hoàng đế lại gần thêm một bước?

Hừ, những người này thật vô sỉ, lúc trước khi nàng chưa gả cho Hiên vương, những người này đi chỗ nào rồi. Hiện tại mới vội vã tới không chê trễ sao?

"Nhị ca, ngươi cho ta là loại người bị bán còn thay người ta đếm tiền? Ta ở phủ tướng quân đã trôi qua cuộc sống thế nào, chẳng lẽ nhị ca còn không rõ. Ngươi cảm thấy ta sẽ lấy tiền bạc đưa cho Dạ Viễn Thiên?" Dạ Hi lạnh lùng nói.

Nghe vậy, Quân Mặc Dực buông xuống thấp thỏm trong lòng, chỉ cần Dạ Hi không đứng về phía phủ tướng quân, hắn an tâm. Ngày ấy phụ hoàng nói như vậy, đã rõ ràng chia thế lực của phủ tướng quân cho thái tử, hắn chỉ có thể từ bỏ.

"Ha ha, là nhị ca lo lắng, nên hỏi đều đã hỏi xong, vậy nhị ca không quấy rầy nữa." Quân Mặc Dực đứng dậy, đang tính rời đi.

"Nói nhiều như vậy, nhị ca không uống một ngụm trà sao?" Dạ Hi tốt bụng nhắc nhở. Nói xong, cầm ấm trà lên châm trà thay Quân Mặc Dực, nhân tiện còn rót một chén cho chính mình.

Thấy Dạ Hi uống hết trà, Quân Mặc Dực vì không để Dạ Hi xem thường, cũng uống trà kia. Chỉ là vừa uống một ngụm, một mùi hương gay gắt bay vào mũi.

Trong nháy mắt, Quân Mặc Dực nước mắt chảy ròng. Trà này có vấn đề? Nhưng đợi tới khi hắn nhận ra được thì đã xong rồi. Chỉ thấy Quân Mặc Dực gắt gao trừng mắt nhìn Dạ Hi. Bởi vì mắt dùng sức quá mức, nước mắt càng chảy nhiều hơn.

"Ai nha nha, Nhị ca huynh làm sao vậy, chẳng lẽ là trà vương phủ uống quá ngon, làm nhị ca cảm động sao. Không thể tưởng được, nhị ca còn có tính tình sảng khoái nữa, Phấn Điệp, mau đóng gói một ít lá trà cho nhị hoàng tử mang về." Dạ Hi cố ý kêu to, vẻ mặt vui sướng nhìn Quân Mặc Dực.

Vẻ mặt kia thật giống như thật sự có chuyện như vậy, ngay cả Quân Mặc Dực xém chút nữa cũng đã tin chính mình vì uống trà cảm động mà khóc.

Nghe thấy Dạ Hi hét to, đám người Quân Mặc Hiên vốn đang đứng bên bờ hồ liền vội vàng chạy tới đình giữa hồ. Khi bọn họ vừa tới, đã thấy Quân Mặc Dực nước mắt đầy mặt còn Dạ Hi lại có vẻ mặt cao hứng.

Đã xảy ra chuyện gì?

"Nhị ca, huynh sao vậy, sao lại khóc" Quân Mặc Việt không quá tin tưởng hỏi, đây là nhị ca sao? Nhị ca bị kiếm đâm bị thương cũng không thốt một tiếng lại bị một ly trà làm cảm động đến khóc. Này nói ra có người tin sao? Dù sao thì hắn cũng không tin.

"Ôi chao, tiểu đệ đệ, nhị ca là bị trà của nhà chúng ta làm cho cảm động tới khóc, đệ muốn nếm thử hay không, nói không chừng cũng sẽ cảm động tới khóc." Dạ Hi thiện ý để Quân Mặc Việt nếm thử trà ngon đặc chế độc nhất vô nhị của nàng.

"Thật sao? Trà gì mà có thể làm người ta cảm động tới khóc?" Quân Mặc Việt nghiến răng nghiến lợi nói, hắn đã nói mà, Dạ Hi làm sao có thể tốt bụng như thế mời bọn họ dùng trà.

"À, trà xanh mù tạt, sản phẩm của Dạ Hi, đảm bảo chất lượng, bao ngươi uống một ngụm liền cảm động tới lệ rơi đầy mặt." Dạ Hi vui vẻ nói, tuyệt không để ý sắc mặt hai người đối diện còn đen hơn đít nồi.

Mù tạt? Nương tử nhà hắn thật là tài tình đó, vậy mà nghĩ đến sử dụng thứ đồ chơi này. Phải biết rằng Quân Mặc Dực vô cùng cẩn thận, có thể chỉnh được Quân Mặc Dực, nương tử nhà hắn thật sự là vô địch.

Còn có vài người kìm nén ý cười nhìn bộ dạng quẫn bách của Quân Mặc Dực, nhị hoàng tử luôn luôn tao nhã cao quý lại cũng có lúc chật vật như thế. Thời khắc quý hiếm như vậy quả thật nên ghi vào sử sách, để tiếng thơm trăm đời.

"Dạ Hi, chúng ta lương tử kết lớn." Quân Mặc Việt hung dữ trừng mắt nhìn Dạ Hi, không có biện pháp đã thấy lợi hại của Dạ Hi, hắn cũng không phải người kích động. Chỉ có thể ảo não mang Quân Mặc Dực rời khỏi.

Nghe vậy, khóe miệng Dạ Hi gợi lên một nụ cười lạnh, nàng đã từng nói sẽ làm cho Quân Mặc Dực trả giá thật nhiều, không biết nhị hoàng tử khóc trên đường về nhà, có đủ mất mặt hay không đây?

Sau khi hai người đi xa, trong Hiên vương phủ vang lên từng trận tiếng cười lớn?

"Ha ha ha... Cười chết ta, Tiểu Hi nhi cô thật là tài tình, không uổng công ta mạo hiểm tánh mạng đến xem tuồng vui này." Vân Thanh Phong cười lớn.

Ngay cả Lăng Vi Vi cũng không để ý hình tượng cười to, Hiên vương phi này không hề giống như trong truyền thuyết. Thú vị, thú vị, quá thú vị rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui