Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

[57.1]

Thấy thế, đám người Dạ Hi kinh ngạc, vào lúc này không ai dám nói không cần khinh công, mà là vận dụng khinh công tới mức cao nhất, phi thân đạp lên đầu bầy thú to lớn bay qua.

Vì Dạ Hi không có khinh công nên Quân Mặc Hiên ôm nàng. Dù vậy, tốc độ của Quân Mặc Hiên vẫn nhanh hơn đám người Vân Thanh Phong.

Bầy thú thấy thức ăn đưa đến miệng lại bay đi mất thì phát ra tiếng gầm thét phẫn nộ, đuổi theo đám người Dạ Hi.

Hoàn hảo, khinh công của mọi người khá tốt, bằng không đã sớm bị bầy động vật xé thành mảnh nhỏ rồi. Nhưng mà, dù sao thể lực có hạn, sau một buổi sáng, đám người Quân Mặc Hiên đã sắp không chống đỡ nổi nữa.

Nhưng không có người nào dám chậm lại, bởi vì, thả chậm tốc độ, thì tương đương với việc tự đưa chính mình vào miệng các con thú.

Nhưng vào ngay thời khắc nguy hiểm này, xa xa, Nam Cung Trần đang hành tẩu trong rừng rậm thấy, vì vậy, xuất thủ tương trợ. Cầm cây sáo ngọc trong tay đưa lên môi, nhất thời, một âm thanh dễ nghe vang lên.

Khi bầy thú nghe thấy tiếng sáo này thì đều ngoan ngoãn rời đi, không bao lâu sau, tất cả bầy đều đã rời đi hết.

Lúc này, đám người Quân Mặc Hiên mới dám dừng lại, Dạ Hi tiến lên, nhận ra người cứu bọn họ là Nam Cung Trần, vì thế tiến lên cảm tạ: “Nam Cung Trần, đa tạ huynh đã cứu chúng tôi.”

Mà Quân Mặc Hiên đứng bên cạnh lại không thấy cao hứng.

Nhưng một ngựa đổi một ngựa, lần này Nam Cung trần cứu bọn họ, nhân tình này, hắn sẽ trả, nhưng ánh mắt của Nam Cung Trần nhìn Dạ Hi, kẻ ngốc cũng nhìn ra được ý tứ trong đó.

Vì vậy, Quân Mặc Hiên lạnh nhạt, thân thủ bá đạo ôm Dạ Hi vào trong ngực, lạnh lùng nói: “Hoàng thái tử Thiên Linh quốc cũng tới Long Vương cốc sao?”

Tại đại hội võ lâm lần trước, Nam Cung Trần rất lặng tiếng, hắn cũng không nhận ra, bất quá, bởi vì hắn ta đối xử với Hi nhi rất tốt, hắn liền lén điều tra lai lịch của Nam Cung Trần, không ngờ tới thì ra hắn ta là Thiên Linh thái tử.

“Ha ha, Hiên vương nói đùa, ai cũng có thể đến Long Vương cốc không phải sao?” Nam Cung Trần tao nhã nói, trong mắt không hề che dấu tán thưởng đối với Dạ Hi.

Quân Mặc Hiên không nói gì, hai mắt hung hăng nhìn trừng trừng Nam Cung Trần, hắn không tin, Nam Cung Trần sẽ không nghe hiểu ý tại ngôn ngoại của hắn. Thế nhưng, hắn đã ám chỉ rõ ràng như thế, vậy mà người này còn dám trắng trợn nhìn Dạ Hi như thế.

Nhìn vào phần hắn ta cứu bọn họ, Quân Mặc Hiên nhịn.

“Đa tạ ngươi đã cứu chúng ta, Hi nhi, chúng ta đi.” Nói xong, Quân Mặc Hiên kéo Dạ Hi nhanh chóng rời đi. Đồng thời, đám người Vân Thanh Phong cũng cùng rời đi.

Nhìn bóng lưng mấy người rời khỏi, Nam Cung Trần lên tiếng nói: “Xem ra là bản cung vẽ vời thêm chuyện rồi.”

Nói xong tiếng sáo lại vang lên, mà bầy thú vổn dĩ đã rời đi lại trở về, bao bọc xung quanh bọn họ. Giờ phút này, bầy thú to lớn đang hung thần ác sát trừng mắt nhìn mấy người Dạ Hi.

Giống như chỉ cần bọn họ đi về phía trước một bước vô số cái miệng to như bồn máu sẽ xé nát đám người bọn họ.

Rất rõ ràng, Nam Cung Trần khống chế được chúng nó. Hắn muốn nhìn xem, đường đường là Chiến thần sẽ làm gì để đối phó bầy thú to lớn này.

Theo tiếng sáo càng ngày càng nhanh của Nam Cung Trần, đàn thú chung quanh càng ngày càng táo bạo.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên lạnh lùng xoay người, khiêu khích nhìn thoáng qua Nam Cung Trần. Ngay sau đó, thúc giục nội lực công kích về phía đàn thú, nội lực cường đại phát ra công kích.

Trực tiếp đem đầu của một con mãnh thú lớn bắn ra xa mười thước, lúc rơi xuống đất, khiến cả khu rừng phảng phất như rung động theo. Sau đó, lại phát ra nội lực công kích mãnh liệt, mấy tră con mãnh thú ngã xuống.

Mà nội lực cường hãn này trực tiếp chấn động đánh gãy cây sáo ngọc trong tay Nam Cung Trần.

Không có sáo ngọc khống chế, bầy dã thú ngừng bạo động, tỉnh táo lại thì thấy đồng bạn ngã xuống, lại bị sát khí trên người Quân Mặc Hiên dọa sợ. Bầy thú không dám hành động thiếu suy nghĩ, bọn chúng cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, chúng nó biết quy luật cá lớn nuốt cá bé, người này lợi hại như thế, chúng nó cũng không dám vội vàng công kích.

Trong lúc nhất thời, đàn thú cùng Quân Mặc Hiên giằng co, đột nhiên, bàn tay to của Quân Mặc Hiên lại vung lên, ngưng tụ thành một cái nội lực dạng hình cầu trong tay, khi đang chuẩn bị công kích hướng tới đàn thú.

Đàn thú hoảng loạn chạy đi.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên thu hồi nội lực, khóe miệng giơ lên một chút ý cười tà ác, lạnh lùng nói: "Nữ nhân của bổn vương, vẫn nên tự mình bảo hộ thì tốt hơn."

Lời này vừa nói ra, Quân Mặc Hiên thành công nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Trần biến sắc. Vì thế, Quân Mặc Hiên bá đạo đưa tay kéo Dạ Hi qua, nghênh ngang rời đi.

Nhìn dáng vẻ ghen của quân Mặc Hiên, Dạ Hi thật sự là đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẽ hắn không biết như vậy sẽ lãng phí nội lực sao, đối với hành trình sau này của bọn họ rất bất lợi sao? Thật hiển nhiên, giờ phút này đi theo Nam Cung Trần, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất.

Làm sao Quân Mặc Hiên không biết đi theo Nam Cung Trần tuyệt đối là biện pháp an toàn nhất, nhưng hắn không muốn, nữ nhân của mình đương nhiên phải do mình tự bảo vệ, nhất là nam nhân này còn đối Hi nhi có suy nghĩ không an phận, hắn càng không thể chịu đựng được nữ nhân của mình được nam nhân khác bảo hộ.

Cho nên, Quân Mặc Hiên không tiếp nhận hỗ trợ của Nam Cung Trần, cho dù biết phía trước nguy hiểm trùng trùng, nhưng hắn cũng không muốn dựa vào người khác.

Dạ Hi làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Quân Mặc Hiên, chính là bởi vì hiểu, nàng mới không có ngăn cản. Lại nói, nàng cũng không muốn thiếu Nam Cung Trần nhân tình.

Đôi khi, nàng cảm thấy Nam Cung Trần rất quen thuộc, nhưng nàng lại có cảm giác muốn bài xích, rất không thích tiếp cận Nam Cung Trần. Không biết nguyên nhân vì sao.

Bỏ qua suy nghĩ trong lòng, đám người Dạ Hi tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới đến trung tâm rừng rậm. May mắn, dã thú đều ở phía ngoài, mà đi vào bên trong, tuy rằng cũng có đại thụ che trời như trước, nhưng là, thật rõ ràng, không có mãnh thú lớn nào cả.

Có lẽ do nơi này có cái gì khiến bầy thú này không dám tiếp cận chăng, cho nên sẽ tương đối an toàn. Nhưng mà, Dạ Hi biết, càng yên bình, nguy hiểm ẩn giấu phía sau càng khó lường.

Rất nhanh đám người Dạ Hi đã đi tới một cái sơn cốc, khéo một cái, bọn họ lại gặp được Nam Cung Trần rồi. Ngoài ra còn có hai huynh muội Lăng gia đã ở đây.

Chỉ thấy đoàn người đứng trú ở trước mộtcái sơn cốc, mà không đi vào.

"Đại Cữu Tử, chúng ta lại gặp mặt, không phải các người mướn cướp Long Huyết với ta chứ?" Vân Thanh phong thử hỏi, nếu bọn họ thật sự như thế, vậy làm khó hắn rồi.

Lăng Vân Tiêu không để ý đến Vân Thanh Phong, ánh mắt lạnh lùng nhìn lối vào sơn cốc. Vì sao lối vào lại xuất hiện bình chắn, rốt cuộc bên trong đó có thứ gì vậy?

Theo tầm mắt Lăng Vân Tiêu, Vân Thanh Phong đi qua nhìn, chính là một cái cửa động vô cùng lớn, cũng không có phát hiện thứ gì. Lập tức, nghi hoặc lên tiếng: "Đại Cữu Tử, sao mọi người không đi vào?”

Vân Thanh Phong cũng không phải ngu ngốc, thấy bọn họ đều dừng lại ở nơi này, bên trong tuyệt đối có nguy hiểm.

"Vào không được, " Lăng Vân Tiêu lên tiếng giải thích. Hắn nói thật sự rất nghiêm túc, nhưng ở trong mắt Vân Thanh Phong chính là lừa gạt.

Vào không được, làm sao có thể, chỗ cửa động không hề có cái gì chắn, làm sao có thể không vào được. Vì thế, Vân Thanh Phong không tin tiến lên kiểm tra.

Nào biết vừa tới gần chỗ cửa động, một đạo đạo bạch quang xuất hiện, đánh Vân Thanh Phong văng ra.

"Phi phi phi..." Vân Thanh Phong rơi xuống miệng bùn đất. Hai mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn Lăng Vân Tiêu, hắn nhất định là cố ý, cố ý không nói cho hắn nơi này có bình chắn.

Nhìn dáng vẻ chật vật của Vân Thanh Phong, khóe môi mọi người nhếch lên nụ cười nhàn nhạt. Đương nhiên, hai người Dạ Hi cùng Lăng Vi Vi cũng mặc kệ, không hề giữ hình tượng trực tiếp cười to.

Thấy hai người cười khoan khoái như thế, tức giận trên mặt Vân Thanh Phong càng lớn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vi Vi, nàng cứ tùy ý ca ca nàng khi dễ tướng công tương lai của nàng như vậy."

"Ta cũng không thừa nhận ngươi là muội phu của ta, " Lăng Vân Tiêu khinh bỉ nhìn Vân Thanh phong, muốn lấy muội muội của hắn, nằm mơ.

"Dựa vào, Lăng Vân Tiêu, ngươi không, ta.... Ta... Tiếp tục truy thê," kỳ thực điều Vân Thanh Phong muốn nói là: Ta giết chết ngươi. Kết quả, khi nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của Lăng Vi Vi, Vân Thanh Phong thức thời không có nói ra miệng, mà làm một dáng vẻ chân chó nhìn Lăng Vi Vi.

Nhìn Vân Thanh Phong như vậy, Quân Mặc Hiên có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, trước kia không biết ai nói hắn không quản được thê tử, hiện tại xem ra, Vân Thanh Phong này còn chưa có thành thân, đã bị thê quản nghiêm rồi.

Nhất thời, trong lòng vô cùng thỏa mãn, xem ra sợ thê tử cũng không phải loại chuyện mất mặt gì cả.

"Lăng Trang chủ, phiền nói cho chúng ta biết nơi này có chuyện gì xảy ra sao?" Quân Mặc Hiên lễ phép nói. Nhìn bộ dáng của bọn họ, cũng là vào không được mới đứng mãi ở chỗ này.

Lăng Vân Tiêu do dự, rốt cuộc có nên nói cho đám người Quân Mặc Hiên không, kỳ thực hắn cũng không biết đây là có chuyện gì. Chính là đưa ánh mắt hướng về phía Nam Cung Trần, ý tứ này rất rõ ràng, vào lúc hắn tới, Nam Cung Trần đã ở nơi này rồi.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên cũng không tiện nói gì thêm, nhưng kêu hắn hỏi Nam Cung Trần, trong lòng hắn không vui. Lập tức, ý bảo Vân Thanh Phong qua hỏi.

Vân Thanh Phong mang vẻ mặt u oán nhìn lão đại nhà mình, ngay cả chuyện nhỏ như cộng lông này cũng kêu hắn làm, không phải chỉ là tình địch thôi sao, cứ làm như đối thủ một mất một còn vậy.

Lão đại nhà mình đã ra lệnh, Vân Thanh Phong chỉ có thể ngoan ngoãn đi hỏi: "Nam Cung Trần, có thể nói cho chúng ta biết có chuyện gì xảy ra không, nói không chừng chúng ta sẽ có biện pháp đi vào."

"Không có khả năng, nơi này có kết giới, nếu như không phá được căn bản không thể vào được. Mà trên đại lục này vốn không có người nào hiểu được kết giới là thứ gì." Nam Cung Trần nhìn phía trước, trong mắt lóe qua tia tiếc hận, xem ra lúc này, hi vọng lại tan biến rồi.

Nghe vậy, trong mắt người khác thoáng qua bất khả tư nghị. Kết giới, bọn họ tựa hồ chưa hề nghe nói qua. Xem ra Thiên Linh quốc quả thật mạnh hơn bọn họ nhiều lắm.

Kỳ thực chẳng phải Nam Cung Trần biết kết giới là cái gì. Mà do Thiên Linh bọn họ có một cùng loại bình chắn mà thôi, bởi vì không biết là cái gì, cho nên lấy tên là kết giới.

Mà mấy chục đời Hoàng Đế của Thiên Linh không ngừng nghiên cứu, nhưng cũng chỉ nghiên cứu sơ sơ mà thôi. So với trận pháp bình thường thì kỳ diệu hơn nhiều, nhưng nếu so sánh với kết giới thật sự thì Thiên Linh chưa đủ khả năng.

Nhưng chuyện này Nam Cung Trần cũng không tính nói cho bọn họ.

Giờ phút này, Quân Mặc Hiên có cảm giác, cho dù bọn họ làm như thế nào, vũ khí ở tiên tiến thế nào, ở trong mắt Thiên Linh quốc căn bản không đủ nhìn. Nếu Thiên Linh muốn tranh bá thiên hạ, căn bản chính là chuyện dễ dàng, vì sao bọn họ lại lựa chọn trú lại Tây Phương chứ?

Quân chủ Thiên Linh quốc không có dã tâm, đánh chết Quân Mặc Hiên cũng không tin. Chẳng qua, dã tâm bọn họ đặt ở đâu? Quân Mặc Hiên cũng không thể biết được.

Dĩ nhiên Quân Mặc Hiên không biết, người Thiên Linh quốc làm sao lại để mắt quốc gia khác trên Long Đằng đại lục chứ?

"Còn có biện pháp nào khác để đi vào không," Quân Mặc Hiên dò hỏi. Nam Cung Trần đã biết không có ai có thể cởi bỏ kết giới, mà còn đứng ở tại chỗ này, vậy thì nhất định có biện pháp khác.

"Biện pháp thì có một, nhưng là, có cũng như không. Trừ phi là cô gái dị thế, mới có thể cởi bỏ kết giới. Nếu không, làm gì cũng đều uỗng công thôi." Nam Cung Trần lạnh lùng nói, tìm kiếm cô gái dị thế nói dễ hơn làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui