CHƯƠNG 57: TÀ VƯƠNG SỬU PHI
Editor: Luna Huang
“Làm sao vậy? Là nghĩ được cái gì?”
Nhìn vẻ mặt suy nghĩ sâu xa của Địch Diên Diên nhìn quả hồng trong chén hắn, nhất phó nghĩ đến cái gì…
“Thật kỳ quái, bây giờ suy nghĩ một chút, Hình Lâm, cái tên này hình như nghe nói qua.
.
.”
Địch Diên Diên nói cực không dám chắc, trí nhớ kia rất mơ hồ, chính là giọng nghi vấn hỏi Bạch Tuyết đến cùng vì sao hiện tại có thể ăn quả hồng lại ăn ngon như vậy, nhớ kỹ lúc đó Bạch Tuyết nói một câu, là ai giúp nàng chữa khỏi, mà cái tên kia.
.
.
Phải là, đúng, là Hình Lâm! Người kia tên, Hình Lâm, nhưng đây có quan hệ gì với Bạch Tuyết, nàng lại cái gì cũng không nhớ nổi!
“Vương gia, tiểu thư, bên ngoài có người đưa tới một phong thư.
.
.”
Ngay lúc Địch Diên Diên chuẩn bị nói tiếp, liền có một gia đinh chạy tới, trong tay còn cầm một phong thư.
╔ ╗
Tà Vô Phong tiếp nhận thư, nhìn nội dung trong thư, mày kiếm liền từ từ nhíu chặt, tựa hồ nội dung bên trong là bao nhiêu để hắn không vui! Địch Diên Diên cũng không biết bên trong nói cái gì, rốt cuộc là người phương nào đưa tới, như vậy, nàng liền đưa tay lấy thư, bất quá, tựa hồ Tà Vô Phong không muốn buông ra tay nắm chặt thư, tựa hồ không muốn để Địch Diên Diên thấy nội dung bức thư.
“Tướng công, rốt cuộc là ai đưa tới? Nói cái gì?”
Không rõ Tà Vô Phong tại sao lại khẩn trương như vậy, có thể để cho Tà Vô Phong khẩn trương như vậy liền chỉ có một người, Lam Thần, nếu không phải, đó chính là Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện gì! Mà thư là đưa cho mình, vậy chuyện này nhất định có quan hệ với nàng, thư này, nàng nhất định phải xem!
Lấy thư trong tay Tà Vô Phong, nhanh chóng đọc, quả nhiên, đó là Lam Thần đưa tới, nội dung trong thư đại khái nói đúng là độc vương trên tay hắn, nếu muốn gặp được độc vương, đến nơi chỉ định!
Thế nhưng trên thư không có nói rõ để một mình Địch Diên Diên đến, cũng không có nói tỉ mỉ cần cái gì trao đổi, vì sao hắn sẽ biết bọn họ muốn tìm độc vương!
“Diên Diên, lần này nàng vẫn là không nên đi, việc này ta nhất định sẽ tra rõ!”
Tà Vô Phong thủy chung là sẽ không cảm thấy lần này là Lam Thần giúp đỡ, nếu hắn biết bọn họ muốn tìm độc vương, nói cách khác hắn hiểu nhất cử nhất động của bọn họ, người như vậy, tuyệt đối không thể không phòng, sự tình lần trước, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép phát sinh lần thứ hai!”
“Tướng công, lần này ta nhất định phải đi, có ngươiở bên cạnh ta, ta cái gì cũng không sợ, hơn nữa Lam Thần cũng nhất định không thể xúc phạm tới chúng ta, huống chi lần này địa phương ước định cũng không phải Quỷ môn, chúng ta không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
.
.”
Có lẽ Lam Thần biết dùng độc vương uy hiếp bọn họ, thế nhưng, hắn cũng tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn như vậy, hắn cũng phải biết, Tà Vô Phong tuyệt đối sẽ không bởi vì một độc vương mà chịu uy hiếp, hơn nữa chính là nhìn thư như vậy, trước phó ước cũng nhất định sẽ hảo hảo chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ có cơ hội.
.
.
“.
.
.
Hảo, nhưng đáp ứng,, tuyệt đối không thể ly khai đường nhìn của ta!”
Đích xác, lần này nhãn thần của Diên Diên cực kỳ kiên định, Tà Vô Phong biết, lần này là tuyệt đối phải để nàng theo! Hơn nữa Diên Diên cùng độc vương cũng coi như có chút giao tình, nói không chừng mới nhìn thấy độc vương, hắn sẽ từ đầu chí cuối giải đáp nghi vấn của Diên Diên.
╔ ╗
Chỉ là Lam Thần bên kia, nhất định phải hảo hảo đề phòng, tuyệt đối không thể để cho Lam Thần có cơ hội!
“Ân.
.
.”
Một bên gật đầu một bên tựa đầu nhỏ ở trên người của Tà Vô Phong, khẽ thở dài một cái, không thể phủ nhận, lần này Lam Thần là vì bọn họ tiết kiệm được rất nhiều thời gian cùng công phu, về phần hắn đến cùng có mục đích gì, nàng cũng không muốn phỏng đoán nhiều hơn nữa, dù sao Lam Thần nghĩ cái gì, nàng thực sự bây giờ không có nắm chắc.
.
.
.
.
Địa phương ước định tên Lục Gia Pha phụ cận đô thành giao Phượng đô, ở đây đã từng là một thôn xóm phồn vinh, chỉ là không biết từ lúc nào dần dần suy sụp, hơn nữa dần dần trở thành địa phương thi thể vô danh mai táng, nên cái chỗ này rất thanh tĩnh, ít có người dám tới gần bãi tha ma như nơi này, ai cũng địa phương tràn ngập cô hồn dã quỷ.
.
.
“Tà vương quả nhiên đúng giờ phó ước!”
Mã xa vừa mới đến Lục Gia pha, ngoài mã xa liền nghe giọng nam quỷ mị kia của Lam Thần, giọng nam phá lệ gợi cảm mê người tràn ngập từ tính đích xác đủ để mị hoặc chúng sinh, ngoại trừ Địch Diên Diên, sợ rằng nếu nơi đây có nữ nhân, cũng đủ để bị hấp dẫn, hay hoặc là, là nam nhân cũng khó mà chống đối.
.
.
“Xem ra Diên Diên cũng tới, là bởi vì muốn quan hệ của ta?”
Thấy mã xe dừng lại, Tà Vô Phong tung người liền nhảy xuống đất, ngược lại vươn cánh tay dài vào bên trong xe ngựa, ngay thời gian Lam Thần nhìn không chuyển mắt, liền thấy đôi ngọc thủ ưu nhã đặt ở trên bàn tay Tà Vô Phong.
Một màn này có chút chói mắt, nguyên bản Lam Thần còn nâng môi mỏng lên, phượng mâu cấp tốc hiện lên ngoan tuyệt!
“Độc vương đâu?”
Xuống xe ngựa, Địch Diên Diên không muốn lại tiếp tục nói lời vô ích với Lam Thần, chỉ là nhìn lướt qua cực nhanh, nhìn bên người Lam Thần ngoại trừ mấy đại nam nhân cao to nhìn có chút quen mắt ra, lại nhìn không thấy thân ảnh của độc vương, nhưng nàng thế nào cũng sẽ không hoài nghi Lam Thần là cố ý lừa dối nàng đi tới nơi này, hắn sẽ không buồn chán như vậy, cũng lại không biết lợi dụng điểm tới gạt bọn họ đến đây!
“Lẽ nào Diên Diên thực sự một chút cũng không giống ta? Tình nguyện gặp một lão đầu cũng không nguyện sẽ cùng trò chuyện nhiều một chút?.
.
.
Dẫn tới đi.
.
.”
Rõ ràng chính là muốn phân phó người dẫn độc vương tới, lại vẫn như lúc đầu nói một câu tràn ngập ái muội không có chút ý nghĩa nào! Nhìn Địch Diên Diên không chút nào vì câu nói kia của hắn mà có chút động dung, Lam Thần cũng không nổi giận, ở chỗ sâu trong phượng mâu vẫn là cái loại ** giữ lấy cho người nhìn không thấu này.
.
.
Chỉ thấy một câu nói của Lam Thần rơi, độc vương liền bị hai người áp, từ trong rừng cây phía sau bọn họ đi ra, Lam Thần vừa giấu độc vương, bất quá là không muốn thấy Diên Diên trước mặt của hắn liền bị phân tán lực chú ý, thế nhưng nguyên lai, cho dù độc vương không ở, Diên Diên cũng sẽ không liếc hắn nhiều một cái, nghĩ cách này bất quá cũng chỉ là một mình hắn tình nguyện! Tuy rằng từ lâu nghĩ đến sẽ là như vậy, bất quá hiện thực sau khi phát sinh, cũng để lòng của hắn vốn đã bị thương lại càng bị thêm một đao!
“Độc vương, ngươi có phải biết hạ lạc của Bạch Tuyết không?”
Mới nhìn thấy độc vương, Địch Diên Diên hận không thể chạy tới, lôi hắn hảo hảo nàng vấn đề nàng muốn hỏi, một lần hỏi rõ! Nhưng hai vai lại bị Tà Vô Phong chăm chú túm chặt, liếc nhau với Tà Vô Phong, thấy ánh mắt của hắn, nàng liền biết, nàng bây giờ phải tĩnh táo!
“.
.
.”
Chỉ là, độc vương sắc mặt lục lục hồng hồng, vẻ mặt nếp nhăn, đôi nhãn cầu đầy tơ máu, chỉ là đôi môi ám hắc chỉ có thể liên tục trương động, lại nói không nên lời!
“Diên Diên, ngươi thực sự rất gấp, ngươi thật cảm thấy, ta sẽ một chút điều kiện cũng không cần, trực tiếp giao độc vương cho ngươi?”
Khi biết được Mị Vực cùng người của Tuyệt vương thậm chí là trong phạm vi ngũ quốc tìm độc vương, hắn mà ở trên tay của Tử Lam có được hạ lạc của độc vương, không tiếc bất cứ giá nào tìm được vương, chỉ là, hắn tìm được độc vương, rốt cuộc là thực sự sắp giúp được Diên Diên, vẫn là hy vọng mượn cơ hội này nhìn Diên Diên nhiều hơn một mặt, cho dù biết mình tạm thời vẫn không thể có được Diên Diên, có thể hảo hảo lợi dụng hắn hy sinh một ít có thể tìm tới người, hắn cũng nguyện ý!
Từ lần trước Tà Vô Phong vẫn để người của Mị Vực âm thầm bảo vệ Diên Diên, bản thân càng canh giữ ở bên người Diên Diên một bước cũng không có rời đi, là muốn tiếp cận Diên Diên, thấy nàng một mặt cũng là một chuyện khó, cũng chỉ có thể lợi dụng cơ hội lần này một chút!
Bất quá, hắn cũng là lần đầu tiên thấy biểu tình khẩn trương của Diên Diên! Nói vậy Bạch Tuyết kia rất trọng yếu với nàng, mà lần này hắn tốt xấu xuất thủ tương trợ, có phải có thể để cho nàng nhớ kỹ hắn chút hay không?
“Nói thẳng đi! Ngươi muốn thế nào mới giao độc vương cho chúng ta?”
Địch Diên Diên nhìn đôi mắt nhìn mình chăm chú của độc vương, tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói, hơn nữa bên trong không có ác ý gì, như vậy xem ra là nhất định biết chút ít gì, thậm chí là biết hạ lạc của Bạch Tuyết!
“Nhưng.
.
.
Lần này, ta lại không cần điều kiện gì, chỉ là đơn thuần giúp Diên Diên nàng một tay mà thôi.
.
.”
Thời gian nói câu nói này, dáng tươi cười chim sa cá lặn của Lam Thần cười đến thực sự ái muội, vẻ mặt ngoạn vị, tựa hồ lưu ý biểu tình kế tiếp của Diên Diên.
.
.
“Vậy ngươi còn không mau lấy giải dược ra!”
Độc đến độc vương cũng không thể giải, cũng không biết Lam Thần làm sao nghiên cứu ra, bất quá, một mỹ nam tử tử y bên cạnh hắn từ trong lòng xuất ra một bình thuốc, liền đặt ở trên tay của một nam nhân bên người độc vương.
.
.
Nói đến mỹ nam tử tử y kia, Địch Diên Diên cũng hiểu được có chút không thích hợp, ánh mắt của mình người nam nhân kia nhìn mình, biểu hiện ra bình thản, ngầm cũng đang cực lực cất dấu chút gì, một loại cảm giác thật kỳ diệu, người nam nhân kia không thích nàng, thậm chí có một loại chán ghét, chỉ là trên dưới nhìn kỹ nàng, tựa hồ muốn xem rõ ràng, chờ sau này hạ thủ.
.
.
“Diên Diên, không nên qua đó.
.
.”
Nhìn bình giải dược đặt ở trên tay của người nam nhân kia, Địch Diên Diên trực tiếp muốn đến lấy, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đặt ở trong miệng vương, chỉ là bị Tà Vô Phong kéo lại, nàng cũng hơi chút buông lỏng chút.
╔ ╗
“Uy đi.
.
.”
Nhìn Diên Diên khẩn trương, Lam Thần cũng thực sự không đành lòng, nhàn nhạt mở miệng, để những người đó lập tức uy dược, sau đó trực tiếp đẩy độc vương đến chỗ Tà Vô Phong ở bên kia.
.
.
Sau đó dẫn đầu xoay người sang chỗ khác, đi đến ngựa của mình, trước khi rời đi, còn không nói một câu rằng.
.
.
“Diên Diên, ta sẽ nhớ ngươi, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng đi tới bên cạnh ta.
.
.”
Hắn biết, ngày hôm nay tác dụng của hắn bất quá là đưa độc vương đến trước mặt của Diên Diên, sau đó mượn cơ hội này hảo hảo gặp Diên Diên một mặt, sau đó.
.
.? Vân là chờ xử lý tốt chuyện của nàng trước đi, Tử Lam nói sự kiện kia phải hảo hảo an bài một chút.
.
.
Địch Diên Diên tựa hồ không có để ý tới câu nói cuối cùng của Lam Thần, thế nhưng Tà Vô Phong trái lại trong lòng nhấc lên vài phần cảnh giác, câu nói kia của Lam Thần tựa hồ có rất nhiều hàm nghĩa, xem ra, sau này phải càng thêm cẩn thận rồi!
“Độc vương, ngươi có thể nói chuyện chưa? Ngươi có phải biết hạ lạc của Bạch Tuyết không?”
độc vương vội vàng chạy đến ngã nhào trên đất, chỉ thấy hắn khó khăn nuốt lý giải, sau đó hai tay bưng kín hầu, sau đó một hình dạng khoan khoái, tựa hồ, độc được giải rồi.
.
.
“Địch nha đầu, Bạch Tuyết nàng thực sự đã xảy ra chuyện?”
Không nghĩ tới câu nói đầu tiên khi mở miệng của độc vương dĩ nhiên là như vậy, mặc dù nói rất không rõ ràng lắm, bất quá y hi nghe được đã là như thế.
.
.
—— đề lời nói ngoài ——
Chúc các vị tân niên vui sướng nga! Gần đây bận việc trứ lễ mừng năm mới chuyện của, xin nghỉ mấy ngày ni.
.
.
Ân hận nga! Cũng hy vọng các vị năng khoái khoái lạc lạc ăn tết hắc, chúc đại gia thân thể khỏe mạnh, tâm tưởng sự thành, hy vọng tương lai một năm, các vị hôn nhẹ năng tiếp tục ủng hộ dòng suối nhỏ nga!