CHƯƠNG 60: TÀ VƯƠNG SỬU PHI
Editor: Luna Huang
“Làm sao vậy? Có phải có tin tức hay không?”
Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong mới từ hoàng cung trở lại Địch phủ, còn chưa kịp ngồi ở ghế trên, uống một chén nước trà, liền thấy Lãnh Lăng Trần vội vội vàng vàng từ đại môn chính đường chạy vào, nguyên bản trên mặt nên như thường không có bất kỳ biểu lộ gì tựa hồ sinh ra chút hy vọng…
“Vương gia, Vương phi! Có tin tức!”
Thời gian Lãnh Lăng Trần nói câu nói này cũng không có để ý giọng của mình là có bất đồng cỡ nào so với bình thường, có lẽ Bạch Tuyết thực sự cùng hắn không có quan hệ quá lớn, thế nhưng hắn lại xem Cảnh Thương là huynh đệ của mình, hơn nữa, Bạch Tuyết cũng là người bên cạnh Vương phi, cứ như vậy, chỉ cần hắn có thể giúp một tay, hắn đều sẽ cảm thấy thư thái chút…
“Thực sự, ở nơi nào? Có phải lang yên của độc vương phóng hữu dụng hay không?”
Dù sao cũng là sư phụ của mình, Hình Lâm có lẽ cũng sẽ buông lỏng cảnh giác…
“Không phải, chỉ là người của Mị Vực cùng Tuyệt vương lục soát suốt đêm, rốt cục tra được một ít chu ti mã tích, mà trải qua xác nhận của độc vương, cũng cơ bản có thể xác định Hình Lâm sẽ ở đó, chỉ là bọn hắn đều sợ đả thảo kinh xà cho nên vẫn là quyết định tới bẩm báo trước…”
“Bọn họ ở nơi nào?”
“Lâm đô, bên trong sơn cốc Anh Sơn…”
Những người đó trở về bẩm báo, Lâm đô, ngay sát vách Phượng đô, sơn cốc Anh Sơn nối tiếp Phượng đô, thế nhưng, nơi đó địa thế hiểm yếu, u hác đông đảo, đi vào độ khó tương đối lớn, nếu không có một chút bản lĩnh, cũng không phải là người võ công cao cường, tùy thời sẽ chết ở bên trong!
“Chỗ đó…”
Địch Diên Diên dần dần lâm vào trầm tư, chỗ đó nàng thực sự không quen thuộc, càng chưa từng đi, thế nhưng bên trong có bao nhiêu kinh khủng, nàng cũng nghe nói qua!
“Diên Diên, nàng lưu lại, chúng ta đi mang Bạch Tuyết về…”
Tà Vô Phong vừa mất máu (Luna: cho hoàng hậu 10 giọt), sắc mặt có chút tái nhợt, thế nhưng không có chút ảnh hưởng nào đến phong tư tuyệt luân của hắn, còn có khí thế vương giả lạnh lùng nữa!
“Không, ta cũng muốn đi, yên tâm, ta sẽ không thêm phiền toái không cho các ngươi!
Nàng biết đó là một địa phương như thế nào, chỉ là, Bạch Tuyết là thân nhân của nàng, nàng không thể không đi, không là không tin Tà Vô Phong bọn họ không thể cứu Bạch Tuyết ra, mà là lần này không chỉ có là liên quan đến Bạch Tuyết, hơn nữa càng liên lụy đến di nương, còn có toàn bộ Phượng Dạ quốc! Cho nên nàng nhất định phải đi gặp Hình Lâm kia, nàng phải cẩn thận hỏi rõ, đến cùng sau lưng của hắn còn có những người nào!
Nên, vô luận Anh sơn cốc kia có bao nhiêu khó vào, nàng cũng muốn tận lực thử một lần!
“Được, bất quá nàng nhất định phải nghe ta, quyết không thể ly khai đường nhìn của ta nửa bước!”
Nhìn Diên Diên kiên định, Tà Vô Phong cũng biết, nàng nhất định sẽ không một mình ở nhà chờ tin tức, còn nhớ rõ đêm hôm đó lời nàng đã nói mình…
Sau này vô luận đi nơi nào, muốn làm những gì, cũng không cần nói tự mình đi, nếu gả cho hắn, hai người cũng đã là một thể, chia lìa với nửa kia của mình, cho dù bản thân đang ở một nơi an toàn, thư thích, trong lòng cũng chỉ sẽ như nghìn vạn con kiến cắn, thống khổ mà cái loại lo lắng này mang tới không phải là càng thêm để cho nàng thụ dày vò sao? Vậy còn không trực tiếp bồi bên người, có cái gì cũng phải cùng nhau đối mặt!
Đêm hôm đó, hắn cũng tựa hồ hiểu một cái đạo lý, nếu đã trở thành một nửa kia của đối phương, nếu chỉ cần bản thân một lòng muốn tốt cho đối phương lại làm cho đối phương lo lắng, còn không bằng theo ý của nàng, vô luận tương lai phát sinh cái gì đều phải cùng đối mặt!
“Ân…”
…
Khởi hành đến Anh sơn cốc nhanh nhất cũng phải hai canh giờ, cho dù Địch Diên Diên nóng ruột hơn nữa cũng vô ích, lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể ở trong xe ngựa suy tính làm sao cứu người…
“Diên Diên, yên tâm, không có việc gì!”
Bên trong xe ngựa, Tà Vô Phong ôm Địch Diên Diên vào trong ngực thật chặt, cằm đè ở tóc của nàng, tuy rằng độc trên người hắn thực đang khó chịu, thế nhưng thân thể không có băng lãnh như trước, bởi vì thiên hạ trong ngực luôn có thể để hắn đâu khổ, luôn có thể để hắn cảm thấy ấm áp!
Chuyện gần đây thoáng cái phát sinh quá nhiều, hắn biết lòng của Diên Diên không dễ chịu, cũng không có nói ra, một Hình Lâm, hắn không lo lắng, chỉ là lo lắng phía sau hắn còn có bao nhiêu người, rốt cuộc muốn nháo xảy ra chuyện gì.
Nếu đổi thành trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không để ý tới những thứ nhàn sự này, Phượng Dạ quốc sẽ biến thành thế nào, một mực cùng hắn không quan hệ, chỉ là hiện tại, Diên Diên vì chuyện này lo lắng không ngớt, hắn phải nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này!
“Ân…”
Đầu thật sâu chôn ở trong lòng của Tà Vô Phong, cảm thụ được khí tức ấm áp, Địch Diên Diên biết, Tà Vô Phong bởi vì hai ba ngày liên tục lấy máu để độc trong người khó có thể khống chế, cho dù thoa rượu thuốc cũng không có tác dụng quá lớn, thế nhưng hiện tại, nàng đã không có thời gian như lần trước giúp hắn giải độc nữa, cũng chỉ có thể trước hết để cho hắn chịu đựng…
Nàng biết, nếu đổi thành trước đây, Tà Vô Phong tuyệt đối sẽ không phí sức vì việc này, nếu không có liên quan đến mình, hắn căn bản sẽ không quản, nếu đã liên quan, lại càng không có người có thể có bản lãnh dao động Mị Vực của Mị quốc như vậy!
Nên, Địch Diên Diên cũng trực tiếp cảm thấy là bởi vì nàng, mới để cho Tà Vô Phong mệt mỏi như vậy, nếu nơi đây là Mị quốc, chuyện như vậy thì càng sẽ không phát sinh! Xem ra sự kiện lần này dẹp loạn xong, phải hảo hảo nới chuyện với Tuyệt, không nên tin tưởng phụ hoàng hắn quá nhiều, hảo hảo biểu diễn năng lực của mình, nhanh chóng tiếp nhận quản lý quốc gia này, có lẽ việc này cũng sẽ không phát sinh…
(Luna: Không hiểu nỗi logic gì luôn, bị hạ độc mà làm sao phòng được @@)
Lúc này đã ra khỏi thành môn của Phượng đô, xung quanh đều là sơn dã, u tĩnh không tiếng động, xung quanh truyền tới cũng chỉ có thanh âm mã xa phát ra.
╔ ╗
Đột nhiên, một con khoái mã chạy từ xa đến gần, mà xe ngựa của Địch Diên Diên bọn họ cũng ngừng lại…
“Làm sao vậy?”
Vén mành, Địch Diên Diên xem xét, người lái ngoài mã xa cũng nhất thời khó có thể trả lời, Địch Diên Diên liền chuyển hướng Lãnh Lăng Trần cười ngựa đồng thời dừng lại cách đó không xa, phỏng chừng âm thanh từ phía sau xe truyền đến, mà Lãnh Lăng Trần ở vị trí trước mã xa chỉ cần quay đầu liền có thể thấy người tới.
“Thương…”
Lãnh Lăng Trần nhìn Cảnh Thương ở sau mã xa, môi mỏng liền chỉ nói ra một chữ như vậy, đôi mắt yên lặng nhìn Cảnh Thương phong trần mệt mỏi, ăn mặc cũng không có chỉnh tề, không hăng hái giống ngày thường…
“Cảnh Thương cũng tới?”
Tựa hồ đây cũng trở thành chuyện trong dự liệu, Địch Diên Diên chính là trong lời nói cũng không có quá nhiều kinh ngạc cùng trách cứ, mà Tà Vô Phong càng không có nhiều biểu tình, tựa hồ cũng dự liệu Cảnh Thương đến.
╔ ╗
Cảnh Thương xuống ngựa, bước nhanh đi tới trước xe ngựa, quỳ nửa gối xuống đất, mặt đối với mặt đất, chỉ là nói ra quả thực kiên định không gì sánh được, tựa hồ tâm ý nhất tuyệt ai cũng không ngăn cản được hắn!
“Vương gia, Vương phi, xin cho phép ta đi cùng!”
Trong giọng nói của Cảnh Thương kiên định phải không dung phủ quyết, căn bản không phải trưng cầu ý kiến, mà là đã làm tốt thập phần chuẩn bị, hơn nữa hắn cũng biết, Vương gia cùng Vương phi, lần này nhất định đáp ứng!
“Cảnh Thương, ngươi cũng cùng đi đi…”
Môi đỏ mọng của Địch Diên Diên hé mở, không có nhiều do dự, gật đầu với, Cảnh Thương, sau đó nhìn về phía Tà Vô Phong, thấy Tà Vô Phong đưa mình một dáng tươi cười khẳng định…
Nhìn Cảnh Thương cho tới bây giờ chưa từng chật vật như vậy, Địch Diên Diên biết, mấy ngày nay thật là làm khó hắn, một bên phế tẩm vong xan nghiên cứu chế tạo giải dược, còn vừa phải lo lắng an nguy của Bạch Tuyết, hiện tại thật vất vả có một độc vương hỗ trợ, nhưng lại nghe được hạ lạc Bạch Tuyết Bạch Tuyết, hắn tự nhiên muốn đến địa phương Bạch Tuyết hiện tại đang ở!
“Vậy lên đường đi…”
Thêm Cảnh Thương ở bên cũng là một chuyện tốt, dù sao lần này nhập Anh sơn cốc, có có thể thuận lợi cũng khó mà dự liệu hay không, cũng khó bảo Hình Lâm cố ý bày cục, chỉ còn chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới, tuy rằng hắn cũng có chuẩn bị, thế nhưng, nếu Cảnh Thương ở đây, cũng có thể bảo đảm vạn nhất…
Huống chi, hắn hôm nay đã thật sâu cảm thụ được ái tình trong miệng Diên Diên, loại cảm giác này, so với đối mặt thiên quân vạn mã còn để cho người khó có thể khống chế hơn, hắn lý giải tâm tình giờ khắc này của Cảnh Thương, nếu đổi thành Diên Diên, muốn hắn ở tại chỗ chờ tin tức, hắn tuyệt đối không thể nào làm được!
(Luna: Lúc này là suy nghĩ của Tà Vô Phong)
…
Rốt cục sau hai canh giờ, đoàn người bọn họ đi tới chân núi Anh Sơn, sắp đi vào Anh sơn cốc, liền sắp vượt qua Anh Sơn, mà Anh Sơn, ngọn núi này muốn vượt qua, cũng không phải chuyện dễ dàng, càng không biết có thể lúc bọn hắn vượt qua Hình Lâm sẽ có sẽ có phát giác mà ly khai hay không…
“Vương gia, Vương phi, chỉ có thể tới đây…”
Lãnh Lăng Trần nhìn đường đi thông lên núi, để ngựa dừng lại, liền nói với Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong trong mã xa.
“Ân…”
Nói xong, Tà Vô Phong liền nhảy xuống xe ngựa, sau đó ôm Địch Diên Diên xuống, một loạt động tác quen thuộc…
Bất quá, mới ôm Địch Diên Diên xuống tới, bước chân của Địch Diên Diên vừa đứng trên mặt đất, liền nghe giọng nam tà mị phía sau vang lên…
“Diên Diên, nàng để ta đợi thật lâu!”
Nhìn lại, liền thấy Lam Thần một thân hắc y, đẹp để cho người ta khó có thể dời mắt lười biếng đứng ở phía trước, khóe môi khêu gợi hơi giơ lên, ở chỗ sâu trong đôi mắt lóe ra một chút quang mang, bên người còn có một tử y nam tử vóc người cũng tốt, bọn họ xuất hiện vô hình, tựa hồ sớm ở chỗ này chờ, chỉ còn chờ sự xuất hiện của bọn họ…
Không thể phủ nhận, Lam Thần mặc hắc y đồng dạng là xinh đẹp, trên mặt vẫn như cũ giơ lên dáng tươi cười thần bí khó hiểu!
“Lam Thần, ngươi tại sao ở chỗ này?”
Thấy Lam Thần, Địch Diên Diên tự nhiên sẽ nghĩ có phải trúng kế hay không, có phải hắn cố ý thả tin tức sau đó dẫn bọn họ tới hay không? Ý nghĩ như vậy mới hiện lên, Địch Diên Diên khó nén kích động, nếu thật sự là như thế, Bạch Tuyết làm sao bây giờ? Tin tức như thế nếu là giả, vậy rốt cuộc phải làm sao mới có thể tìm được Bạch Tuyết? Bọn họ không thể hao tổn thời gian nữa, nếu không không biết Hình Lâm sẽ đem Bạch Tuyết đi nơi nào!
Thật muốn lập tức vọt tới trước mặt Lam Thần hỏi cho rõ, thế nhưng Tà Vô Phong lại thật chặt ôm mình, không để cho nàng ly khai ngực hắn nữa bước.
“Diên Diên, chúng ta tròn mười lăm canh giờ không có gặp mặt, lẽ nào nàng sẽ không có nửa phần tưởng niệm?”
Cước bộ chậm rãi bước ra, tựa hồ chút động tác thân mật này của Tà Vô Phong cùng Địch Diên Diên, trong mắt của hắn không đáng kể chút nào, càng không nhìn thẳng cừu thị của Tà Vô Phong, cước bộ chậm rãi tới gần, ở chỗ sâu trong đôi mắt tựa hồ cũng chỉ có thân ảnh của Địch Diên Diên, người còn lại căn bản không có tồn tại qua trong mắt của hắn! Càng không có thấy người chuẩn bị muốn ra ta với mình…
—— đề lời nói ngoài ——
Cảm tạ các vị chi trì! Ngày hôm nay chính thức thi xong thử, ngày mai bắt đầu dòng suối nhỏ sẽ cố gắng gõ chữ nỗ lực canh văn của!