Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Rốt cuộc khi nàng còn tỉnh táo, hắn đã có thể nói ra câu xin lỗi luôn luôn khiến hắn mất ngủ này.

Lạc Lạc của hắn chắc chắn có thể hiểu rõ sự hối hận tràn đầy trong lòng hắn.

Tô Lạc ngơ ngẩn mà nhìn Nam Cung Lưu Vân. 

Trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó.

Nam Cung Lưu Vân xoay người mà đi, bóng dáng quyết tuyệt, không còn đường cứu vãn.

Mưa to giàn giụa, thân ảnh gầy yếu, tiếng khóc tuyệt vọng… 

Tô Lạc trầm ngâm một chút, bàn tay tinh tế như ngọc vuốt ve mái tóc của hắn, thanh âm dịu dàng: “Ngày đó ta cũng có chỗ sai, không thể trách ngươi toàn bộ.”

“Không, là ta sai.” Nam Cung Lưu Vân ngước mắt, hắn vốn đạm mạc xa cách, giờ phút này tràn đầy nhu tình động lòng người.

Tô Lạc cười khổ lắc đầu: “Nam Cung, là ta sai. Ngày đó nếu không phải ta cứ do dự, ấp a ấp úng, cũng sẽ không khiến ngươi hiểu lầm.” 

“Lạc Lạc…” Thanh âm của Nam Cung Lưu Vân ôn nhuận trầm thấp, bàn tay với khớp xương rõ ràng chặt chẽ cầm tay Tô Lạc, hai trái tim cô đơn ôm nhau thật chặt, hợp hai làm một.

“Ta thật hối hận.” Nam Cung Lưu Vân ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng ôm Tô Lạc vào lòng, cằm gác ở đỉnh đầu của nàng, chậm rãi kể rõ.

“Nếu ngày đó ta có thể kiên nhẫn thêm chút nữa, khắc chế tính tình một chút nữa, ngươi cũng sẽ không…” 

Vừa nhớ tới Tô Lạc đã từng bị Yên Hà lão vu bà làm bị thương, gương mặt tinh tế như mỹ sứ của Nam Cung Lưu Vân tức khắc nổi đầy gân xanh, dữ tợn thô bạo.

“Sư phụ đã giết Yên Hà lão vu bà.” Tô Lạc cười nhẹ, tươi cười trong sáng.

“Không phải do ta chính tay giết.” Nam Cung Lưu Vân không phải không có tiếc nuối. 

Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân, một bộ áo gấm phong độ nhẹ nhàng, phát huy đến mức tận cùng lịch sự tao nhã và cao quý, cười cười: “Vô phương, dù sao nàng cũng đã chết.”

“Nhưng mà, Âu Dương Vân Khởi còn chưa chết!” Nam Cung Lưu Vân hơi nắm chặt tay.

Lúc này ánh mắt của hắn thâm thúy lạnh băng, như lạnh đến tận xương tủy, trên mặt lộ ra cường thế khí phách không ai bì nổi. 

Tô Lạc hơi động trong lòng.

Xem ra, nam nhân cao ngạo tôn quý trước mắt này nhớ rất rõ Vân Khởi.

Tuy rằng hắn không hỏi, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn biết. 

Ngày đó hắn tức giận đến mức như vậy, có thể thấy được hắn để ý đế mức nào. Chẳng qua hiện tại mình bị thương nặng không dậy nổi, hắn mới cố gượng lại không phát tác.

Sư phụ từng nói qua, Vân Khởi đã nhập ma đạo. Hiện tại, ngay cả sư phụ đều không tìm thấy hắn.

Nhưng một ngày kia, Vân Khởi khẳng định sẽ vương giả trở về, đến lúc đó… 

Tô Lạc hít sâu một hơi, kéo tay của Nam Cung Lưu Vân, ánh mắt lẳng lặng mà nhìn chăm chú hắn: “Ngươi tin tưởng ta sao?”

Nam Cung Lưu Vân không chút do dự gật đầu: “Tin.”

Mặc kệ Lạc Lạc nói cái gì, hắn đều tin. 

Mặc kệ Lạc Lạc muốn cái gì, chỉ cần hắn có, hắn đều cho.

Đây là lần trước khi nhìn thấy Tô Lạc kề cận bên bờ tử vong, Nam Cung Lưu Vân tự thề với lòng mình.

Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân trước mắt. 

Lúc này, mặt trời đang ngã về tây, ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu rõi khắp chiều tà, cả người hắn thoạt nhìn tà mị âm nhu, lộng lẫy bắt mắt.

Nam nhân hoàn mỹ như thế, hiện tại nàng lại có khả năng mất đi hắn…

Tô Lạc nhấp nhấp môi mỏng đỏ thắm, cuối cùng hạ quyết tâm: “Như vậy, ta cũng nên nói cho ngươi biết chuyện trước kia.” 

So với việc bị Vân Khởi gài bẫy trong tương lai, không bằng hiện tại nói hết tất cả mọi thứ, nếu Nam Cung Lưu Vân không tiếp thu được… Như vậy, đau dài không bằng đau ngắn.

Thấy vẻ mặt Tô Lạc ngưng trọng Nam Cung Lưu Vân ngược lại do dự: “Nếu vì khó nói thì…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui