Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Trong tình yêu, yêu nhiều càng bị động, ngược lại cũng như thế.

Cho nên, trong trận chiến ái tình, Tô Lạc hoàn toàn chiếm quyền chủ động tuyệt đối.

“Còn Lý Dao Dao kia, ngươi xử lý thật tốt cho ta.” Tô Lạc hừ mạnh một tiếng. 

Lý Dao Dao này, mang cho nàng không biết bao nhiêu phiền phức rồi?

Truy tìm nguồn gốc, Nam Cung Lưu Vân chính là kẻ gây tai họa.

Nam Cung Lưu Vân giơ tay thề: “Tuyệt đối sẽ xử lý tốt, nhất định.” 

Lúc Lý Dao Dao làm tổn thương bảo bối Lạc nha đầu của hắn, nàng đã đi vào con đường chết không thể nào quay đầu lại.

Nhìn Tô Lạc nghiêng đầu, đôi mắt quay tròn chuyển động từng vòng, Nam Cung Lưu Vân cảm thấy Lạc nha đầu nhà hắn đáng yêu vô cùng.

“Còn có điều kiện gì, cùng nhau nói rõ đi.” Nam Cung Lưu Vân thích thú hào phóng mà vẫy tay. 

“Tạm thời còn chưa có nghĩ ra.” Tô Lạc suy nghĩ một lúc lâu mà còn chưa nghĩ ra.

Thật sự là trước giờ Nam Cung Lưu Vân đối với nàng vô cùng sủng nịnh, khiến cho nàng nghĩ có việc gì là không thể cơ chứ.

Hai người bày tỏ nỗi lòng. 

Đây là lần đầu tiên hai người nói rõ tâm ý của mình.

Sau khi nói chuyện thẳng thắn, tình cảm mơ hồ mông lung gì, cuối cùng cũng buông bỏ xuống dưới.

“Lạc Lạc, sau khi trở về phủ Mộc Tiên, chúng ta liền thành thân, được không?” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân thâm tình nhìn nàng, ánh mắt hay khuôn mặt đều là sự chờ mong. 

Hắn chưa từng có mong đợi như thế, hi vọng ngày kia sẽ đến thật nhanh.

Cả người Tô Lạc giật mình, có chút khó tin mà nhìn hắn.

Nam Cung Lưu Vân là đang cầu hôn với nàng sao? 

“Chuyện này... Có vội vàng quá không?” Đầu nhỏ của Tô Lạc vô cùng rối rắm.

Lúc nãy mới xác định quan hệ xong bây giờ đã thành thân rồi? Có phải nhanh quá đi không?

Nam Cung Lưu Vân cho rằng Tô Lạc không muốn, ngược lại cũng không miễn cưỡng nàng, cười ôn hòa vuốt ve sợi tóc nàng: “Tất cả đều tôn trọng ý kiến của ngươi, chỉ cần ngươi vẫn luôn ở bên cạnh bổn vương, bổn vương cũng không quan tâm điều gì khác.” 

Có thể khiến cho Nam Cung Lưu Vân nói ra những câu này, là gian nan như thế nào?

Suốt cuộc đời, hắn chỉ đối với Tô Lạc chân thành như vậy, không giữ lại chút nào.

“Chúng ta, sẽ mãi ở bên nhau.” Tô Lạc thấy đáy mắt hắn có chút thất vọng, cuối cùng gật đầu: “Được, chờ sau khi trở về phủ Mộc Tiên, chúng ta liền thành thân.” 

Nhưng mà, điện Cửu Trọng ở phủ Mộc Tiên khó đi vào là nổi tiếng rồi, ngay cả đến gần cửa cũng không thể nào.

Xích Huyết Huyền Sâm thật sự có thể cầm trong tay? Tấm thân rách nát này của nàng thật sự có thể chữa trị khỏi sao?

Tất cả điều này, đành theo ý trời thôi. 

Lúc đang nói chuyện, Tô Lạc vì thể lực không chống đỡ nổi, cho nên hai mắt nhắm nghiền, rất nhanh đi sâu vào giấc ngủ.

Nam Cung Lưu Vân ngồi ở đầu giường, ôn nhu vuốt ve sợi tóc trên đầu nàng.

“Lạc Lạc, ta tin tưởng, mọi thứ sẽ tốt lên.” Ngữ khí của hắn kiên định như tảng đá: “Bất kể thế nào, ta cũng sẽ tìm mọi cách chữa khỏi cho ngươi.” Nam Cung Lưu Vân nói kiên định quyết tâm xưa nay chưa từng có. 

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Dung Vân đã xuất hiện ở trong phòng.

“Đây là một trăm viên Sinh Cơ Đan.” Dung Vân đại sư từ trong ống tay áo lấy ra một bình sứ trắng như ngọc lớn bằng bàn tay, đưa cho Tô Lạc. 

“Sư phụ, đây là...” Tô Lạc có chút kinh ngạc khó nói.

Đây là Sinh Cơ Đan tông sư đưa, mỗi một viên cầm ra ngoài, cũng đủ đánh vỡ đầu đám cường giả.

Nhưng mà bây giờ, sư phụ nhà nàng thế nhưng lại cho nàng hẳn một lọ. 

Đối với hắn mà nói, bình Sinh Cơ Đan này đại khái cùng với lọ đậu đường không khác biệt?

Bình lúc trước không nhiều lắm, nhưng mà bình này, ước chừng có khoảng hơn một trăm viên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui