Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tuyết trắng mênh mang, ánh nắng rực rỡ, còn có một bộ cẩm bào màu mực phiêu dật quyến luyến, làm nổi bật lên ánh quang chói mắt trên gương mặt hắn.

Đó chính là Nam Cung Lưu Vân, nam nhân sẽ đi cùng nàng suốt một đời.

Thật tốt. 

Mấy người kia chịu nhục viết xong giấy vay nợ, bi phẫn giao cho Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân cầm lấy, xem thật kĩ.

Bộ dạng nghiêm túc xem xét của hắn, khiến cho mấy người thiếu nợ tức muốn chết. 

Nhưng bọn họ chỉ dám giận mà không dám làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng bên cạnh chờ đợi.

Tuyết Lạc Toan Nghê nhe răng nanh sắc bén, nóng lòng muốn tỷ thí, chờ đợi để nhào tới. Cho nên, bọn họ chỉ sợ cành mẹ đẻ cành con, hận không thể lập tức mở cánh cửa Mộc Tiên Phủ ra.

Nam Cung Lưu Vân chậm rãi đọc xong, rồi chậm rãi cất giấy vay nợ đi, lúc này mới chậm rãi ra mệnh lệnh: “Mở cửa!” 

Cánh cửa Mộc Tiên phủ vừa mở ra, mấy người chen lấn nối đuôi nhau đi vào, tốc độ nhanh như tia chớp.

Tô Lạc cười lắc đầu: “Trước đó còn diễu võ giương oai rời đi, giờ đi vào còn nhanh hơn thỏ. Thật là thú vị!”

Tay Nam Cung Lưu Vân khẽ động, cõng Tô Lạc ở sau lưng, trong lúc động tay động chân mà vẫn lộ vẻ tiêu sái ngời ngời. 

Hắn khẽ cười một tiếng dịu dàng nhẹ nhàng: “Xem kịch mệt rồi, vi phu cõng ngươi đi vào.”

“Nói bậy bạ gì đó.” Tô Lạc đập vai hắn.

Nụ cười của Nam Cung Lưu Vân rực rỡ sáng lạn như hoa đào tháng ba: “Không sớm thì muộn, luyện tập trước cách xưng hô, thích ứng sớm hơn.” 

Bầu không khí lúc này vừa yên bình vừa thoải mái.

Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc, từng bước từng bước chậm rãi đi vào.

Mộc Tiên Phủ. 

Bên trong là một tòa phủ đệ rộng lớn.

Cây cỏ xanh tốt, đình đài lầu các giống như một trang viên thế tục.

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết đi hướng nào. 

“Ồ!” Tư Đồ Minh đột nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Theo tiếng kêu kinh ngạc của hắn, mọi người đều tiến tới gần.

Trước mặt Tư Đồ Minh là một chiếc bàn đá. 

“Chiếc bàn đá này...” Bàn tay của Lý Dao Dao sờ hoa văn trên bàn đá, bỗng nhiên, hai mắt nàng sáng lên.

“Đây là Dương Viêm Thạch!” Lý Dao Dao khẳng định nói.

Dương Viêm Thạch là vật liệu để luyện chế ra vũ khí cao cấp, có giá trị vô cùng lớn, đến cả Dao Trì Lý gia cũng không mua nổi. 

Hiện giờ, ở đây, lại xa xỉ dùng nó để làm chiếc bàn đá này.

Thật sự là quá phung phí rồi!

Nếu như có thể, Lý Dao Dao chỉ muốn được mang cái bàn này đi. 

Thế nhưng, khi tay nàng dùng sức trên bàn đá, lại phát hiện ra chiếc bàn đá này đã bị dính chặt lại, cho dù nàng có dùng tất cả sức lực, thì nó vẫn không nhúc nhích như cũ.

“Đáng tiếc quá!” Trong thần sắc của Lý Dao Dao có chút tiếc nuối.

Tư Đồ Minh đứng bên cạnh nàng, khẽ lắc đầu: “Nếu như dễ dàng bị lấy đi như vậy, đã qua nhiều năm như thế, chỉ sợ đã sớm bị lấy đi rồi, cũng sẽ không còn ở đây đến tận bây giờ.” 

Chìa khóa của Mộc Tiên phủ nằm trong tay của bốn gia tộc, cách một thời hạn nhất định, thế hệ thanh niên của mỗi gia tộc lại có giao hẹn cùng nhau đi vào.

Hoa cỏ cây cối ở Mộc Tiên phủ, không thứ nào không phải vật quý báu, giống như Tư Đồ Minh nói, qua nhiều năm như vậy, nếu như có thể lấy đi thì đã bị lấy đi rồi.

“Bốn chiếc chìa khóa, chỉ có thể mở cánh cổng của Mộc Tiên phủ, nếu như thật sự muốn tiến vào điện Cửu Trùng, vẫn còn cần tìm báu vật trấn phủ - Nghịch Long Ngọc.” Bắc Thần Ảnh đọc sách cổ trong phủ, lúc này nói liên tục. 

“Hai người một nhóm, tách ra đi tìm.” Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc, tiên phong đi về phía Đông.

Thấy Nam Cung Lưu Vân cõng Tô Lạc, bàn tay bên người Dao Dao nắm chặt lại, trong mắt lóe lên tia sáng độc ác khủng bố.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui