Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Lúc này, thân thể cao lớn của nó dựa vào triền núi, tiếng ngáy phát ra vang dội.

Mặc dù, nó đã ngủ say, nhưng lại giống như bình thường mà thở ra hơi thở khổng lồ.

Chuyện đó khiến người khác cảm thấy kinh sợ từ sâu trong nội tâm. 

“Chúng ta có thể lén lút đi bỏ qua nó không?” Tô Lạc đè thấp thanh âm, nhỏ giọng hỏi.

“Tuyệt đối không thể!” Mắt Nam Cung Lưu Vân nhìn phía trước, trong ánh mắt hiện lên một tia sáng: “Ngươi tránh xa một chút, Kim Sắc quái thú sắp tỉnh dậy rồi.”

Tô Lạc bất đắc dĩ, mà nàng cũng chỉ có thể làm như vậy. 

Nàng yên lặng và thật cẩn thận mà lui lại phía sau.

Giống như Nam Cung Lưu Vân phán đoán, không đến một cái nháy mắt, con Kim Sắc quái thú kia đã tỉnh dậy.

Nam Cung Lưu Vân không đợi nó hoàn toàn tỉnh táo, mà đánh một tia lôi điện rồng rắn xuống ót của nó. 

Lôi điện thét chói tai, lập lòe trên đỉnh đầu kim sắc quái thú, sau đó, lập tức biến mất.

Miễn dịch với lôi điện sao?

Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân hơi hơi đông cứng. 

Đây vẫn làn lần đầu tiên hắn gặp loài miễn dịch với lôi điện.

Tuy rằng kim sắc quái thú miễn dịch với lôi điện, nhưng cũng nhờ vậy mà nó đã hoàn toàn tỉnh táo.

Kim sắc quái thú tức giận. 

Thân thể cao lớn của nó ẩn ẩn có ánh sáng màu vàng bao quanh, lỗ mũi nó phun ra sương mù màu đen dày đặc.

Đôi mắt cực lớn của nó đối diện với Nam Cung Lưu Vân.

Con ngươi màu vàng trong mắt nó ẩn chứa phẫn nộ, phẫn nộ cực kì lớn! 

Giống như hai ngọn lửa giận đang bốc cháy!

“Gào!” Kim sắc quái thú cuồng nộ mà rít gào. Thân thể cao lớn giống như một ngọn núi nhỏ, nháy mắt lao tới chỗ Nam Cung Lưu Vân.

Nó rất đói rất đói, đói tới mức có thể ăn cả một ngọn núi. 

Nó há cái miệng máu to ra, vươn đầu lưỡi thật dài mà quét về phía Nam Cung Lưu Vân.

Đối lập với thân thể cao lớn của nó, thân hình Nam Cung Lưu Vân có vẻ vô cùng nhỏ bé.

Ngay lúc lưỡi kim sắc quái thú sắp quét đến, trong tay Nam Cung Lưu Vân đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu xanh biếc. 

“Roẹt!” Một tiếng vang thật lớn, thanh kiếm màu xanh biếc kia xẹt qua đầu lưỡi không lồ của nó.

Lần này, Nam Cung Lưu Vân dùng chín phần lực.

Nhưng mà, trên đầu lưỡi đỏ thắm kia, chỉ xuất hiện một vết thương rất nhỏ. 

Kim sắc quái thú giận thật rồi!

Nam Cung Lưu Vân bay lên giữa không trung, cuồn cuộn không ngừng bắn hỏa trụ về phía kim sắc quái thú.

Hỏa trụ so với hỏa cầu, uy lực lớn hơn gấp mười lần. Hơn nữa, nó có thể cuồn cuộn không ngừng mà tấn công đối phương. 

Thân mình kim sắc quái thú bị hỏa trụ đốt cháy, đen thui lui.

Con kim sắc quái thú có thể miễn dịch với pháp thuật hệ lôi, nhưng lại không miễn dịch được các nguyên tố khác.

Nam Cung Lưu Vân vốn là pháp sư tam hệ nguyên tố, trừ bỏ hệ lôi ra, hắn còn có nguyên tố hệ hỏa và hệ phong để tấn công. 

Trong lúc nhất thời, sơn cốc vốn dĩ yên bình, xuất hiện sóng gió.

Ánh lửa lấp lánh, lưỡi dao gió bay vèo vèo.

Tiếng rống giận, tiếng gầm gừ của kim sắc quái thú và âm thanh công kích không ngừng trộn lẫn với nhau. 

Đùng! Đùng!

Hai bên xuất hết tuyệt chiêu xong, lại lần lượt lui lại.

Thực lực ma thú này của điện Cửu Trùng đều vô cùng kì quái. 

Giữa hai người bọn họ, chọn ra nguyên tố hệ lôi, là hệ mạnh nhất. Dựa vào đó để tạo ra thực lực của con kim sắc quái thú.

Hơn nữa còn tính toán thật chính xác, sao cho nó được tạo ra phù hợp nhất với trạng thái của bọn họ.

Thực lực của Nam Cung Lưu Vân vốn là cấp mười, thì ma thú mà hắn phải đối mặt, cũng là cấp mười. 

Tương tự, thực lực của Bắc Thần Ảnh là cấp tám, vậy thì hắn chỉ phải đối mặt với ma thú cấp tám thôi.

Cũng bởi vì có đủ loại khống chế, cho nên thực lực Nam Cung Lưu Vân tuy là mạnh nhất, nhưng xếp hạng của bọn hắn vẫn thấp nhất.

Sau một lúc hai bên chiến đấu vẫn chưa phân thắng bại. 

Bỗng nhiên, từ trong khe núi kia, loạng choạng đi ra một con Kim Sắc quái thú con.

Con Kim Sắc quái thú hiển nhiên vừa mới tỉnh ngủ, lúc này, nó vẫn còn buồn ngủ mà dụi dụi đôi mắt, lắc lư mà đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui