Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Hai tay hắn nắm chặt thành quyền.

Việc mà hắn muốn làm nhất hiện tại chính là dùng một quyền đánh chết Bắc Thần Ảnh!

Sao lại có người như vậy chứ! Đến trong nhà người khác làm khách, cũng không ăn nói dễ nghe chút nào, toàn nói những lời khó nghe vô cùng.

Tô Tử An đáng thương không biết là bây giờ, Bắc Thần đại nhân cao cao tại thượng trong mắt hắn đang phấn đấu với mục tiêu cao nhất là lấy lòng Tô Lạc, chế nhạo Tô Tử An cũng vì lấy lòng Tô Lạc, cho nên, Tô Tử An đáng thương nhất định sẽ gặp bi kịch.

Chỉ thấy Bắc Thần Ảnh chấp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước trong sân, vừa đi vừa lắc đầu, ngón trỏ tinh tế chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Tử An, mặt lộ vẻ bất mãn: “Tô tướng quân, không phải bản đại nhân nói ngươi, nhưng mà ngươi đó, thật thiên vị, thiên vị không biên giới luôn.”

Sắc mặt Tô Tử An càng ngày càng đen, đen giống như đáy nồi.

Hắn thở càng ngày càng nặng nề, thực hiển nhiên đang kiệt lực áp chế lửa giận.

Tô phu nhân có chút không vui trong lòng, nhưng nàng cũng biết không thể đắc tội Bắc Thần Ảnh, cho nên, nàng cười dịu dàng nhu hòa, nhẹ nhàng nói: “Bắc Thần đại nhân chớ có nói như thế, Lạc Nhi sỡ dĩ sẽ ở đây là vì có nỗi khổ bất đắc dĩ.”

“Bất đắc dĩ? Ở đây?” Bắc Thần Ảnh cười đến thật thâm ý: “Tô phu nhân, bất đắc dĩ gì vậy?”

“Này…” Tô phu nhân chỉ đang tùy ý nói bậy bạ, làm gì có nỗi khổ nào? Nàng đâu có nghĩ Bắc Thần Ảnh được một tấc lại muốn tiến một thước? Trong lúc nhất thời có chút ngây ngẩn cả người.

Bắc Thần Ảnh tức khắc hiểu rõ mà cười, hắn lắc đầu thở dài: “Ai, Tô phu nhân, kỳ thật tất cả mọi người đều hiểu mà, suy cho cùng thì Tô Tứ tiểu thư không phải thân sinh của ngươi, ngươi vứt nàng đến cái địa phương không ai tìm được này, tùy ý nàng tự sinh tự diệt, về tình cảm cũng có thể tha thứ được…”

Vừa nói xong, tươi cười của Tô phu nhân ngay lập tức cứng đờ tại khóe miệng, nàng rốt cuộc cũng không cười nổi nữa.

Bàn tay giấu trong ống tay áo của Tô phu nhân nắm chặt thành quyền, bà ta cắn răng, cười thực cứng ngắc: “Bắc Thần đại nhân…”

“Tô phu nhân, kỳ thật ngươi không cần phải giải thích, con trưởng và con thứ đương nhiên có khác biệt, đúng không? Tất cả mọi người đều hiểu mà.” Thấy sắc mắt của Tô phu nhân cũng đen thui như Tô Đại Tướng Quân, Bắc Thần Ảnh lại nói tiếp: “Nhưng không phải bản đại nhân nói ngươi, dù trong lòng ngươi có không muốn đến thế nào đi chăng nữa, mặt ngoài dù sao cũng phải cư xử cho đẹp một tí chứ? Bây giờ ngươi ngay cả mặt ngoài cũng không thèm che dấu, mất công Hoàng Thượng còn phong ngươi là nhất phẩm hiền huệ phu nhân, chậc chậc chậc.”

Cũng chỉ có Bắc Thần Ảnh mới dám không kiêng nể gì mà nói chuyện như vậy, đổi thành người khác, Tô Đại Tướng Quân đã sớm đánh chết hắn!

Lúc này, Tô Đại Tướng Quân và Tô phu nhân đều tức giận không nhẹ, hai người cực lực nén giận mới không bộc phát ra, nhưng cũng nhịn chỉ kém một cọng rơm cuối cùng mà thôi.

Tô Lạc âm thầm tò mò trong lòng, Bắc Thần Ảnh này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn nói năng không kiêng nể gì, Tô Tử An và Tô phu nhân lại không phát tác?

Nhưng điều càng làm cho Tô Lạc cảm thấy kỳ quái chính là người này luôn hướng về nàng, từng câu từng chữ đều muốn bênh vực nàng, tại sao chứ?

Hơn nữa mỗi khi hắn chế nhạo Tô Tử An và Tô phu nhân xong đều nhìn mình làm mặt quỷ, bộ dáng như đang tranh công, quả thực khiến người ta buồn cười.

Người này là ai? Nàng có quen biết sao? Tô Lạc vuốt cằm, lâm vào trầm tư.

Thái tử liếc mắt nhìn Tô Tử An và Tô phu nhân một cái, lại nhìn Bắc Thần Ảnh, không vui phất tay áo, nói: “Ngươi thật là dong dài, nói ít lại cũng không ai nói ngươi là người câm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui