Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Sở thích lớn nhất của Bắc Thần Ảnh chính là đánh nhau với Thái tử, nếu Thái tử chủ động khiêu khích, hắn không đánh trả, chẳng phải là sẽ rất mất mặt sao?

Khóe miệng Bắc Thần Ảnh nhếch lên, cười không chút để ý, trong mắt lập lòe ý mỉa mai: “Thái Tử điện hạ không dài dòng, nhưng chỉ làm không nói, việc nào thiếu đạo đức đều làm cả, cẩn thận sau này sinh con không có cái kia nha.”

“Ngươi muốn chết!” Thái tử không nói chuyện, nhưng thị vệ bên người hắn rút trường kiếm ra đâm về phía Bắc Thần Ảnh.

Nhưng thị vệ kia còn chưa tiếp cận đươc Bắc Thần Ảnh đã thấy phía sau Bắc Thần Ảnh xuất hiện một người áo đen, hai tay như kìm sắt hướng về cổ của thị vệ áo đen.

Chỉ trong nháy mắt, thị vệ kia đã mềm mại ngã xuống trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, thân mình cứng đờ, vĩnh viễn cũng không tỉnh lại.

Người áo đen lại lặng yên không một tiếng động lui trở lại phía sau Bắc Thần Ảnh, đạm bạc như không có cảm giác tồn tại.

Giết người trong vô hình, giết người như không có gì… Giết người như ma, không kiêng nể gì, phóng khoáng không kềm chế được!

Bắc Thần Ảnh vẫn cười hồn nhiên thiện lương như trước, thần thái vẫn tự đắc như vậy, giống như người đang nằm trên mặt đất chỉ đang ngủ mà không phải là mất đi tánh mạng.

Thái Tử điện hạ tức giận đến mức sắc mặt đỏ lên, nhưng hắn có tự mình hiểu lấy, toàn bộ người của hắn có cùng lên cũng không đủ cho người áo đen giết.

Hơn nữa, thủ đoạn của Bắc Thần Ảnh rất tàn nhẫn, hắn ta thật sự sẽ không hề cố kỵ, giết hết toàn bộ thủ hạ của mình.

Tô Tử An chạy tới hoà giải, nói mát một lát Thái tử mới chịu xuống bậc thang, cho hắn chút mặt mũi.

Tầm mắt của Tô Lạc rơi vào trên người Bắc Thần Ảnh, nàng sinh ra một chút hứng thú với thiếu niên áo đỏ khi thì cười tủm tỉm khi thì như Satan sát máu này. Nàng rất hiếu kì hắn sẽ còn làm ra điều gì khiến mọi người nghẹn họng trân trối nữa.

“Bắc Thần đại nhân, nếu tới đây để điều tra, vậy hiện tại có thể bắt đầu chưa?” Tô Tử An lãnh đạm nói.

Lại một lần nữa bị mất mặt thì cho dù Tô Tử An có muốn lấy lòng Bắc Thần Ảnh đến đâu, trong lòng tất nhiên cũng không dễ chịu.

Dung nhan trắng nõn như ngọc của Bắc Thần Ảnh hiện lên ý cười, trong tươi cười còn có chút thần bí, chỉ thấy hắn lắc ống tay áo rộng thùng thình, tùy ý nói: “Nơi này là Tướng Quân phủ, khi nào bắt đầu điều tra đương nhiên là do Tô tướng quân định đoạt, sao lại hỏi bản quan chứ?”

Tô Tử An thiếu chút nữa đã tức giận đến ngã ngửa!

Tên này là ai chứ! Từ khi hắn vào Tô phủ đến bây giờ có xem mình là khách đâu? Hiện tại khen ngược, tự cho mình là khách!

Tô Tử An bực bội trong lòng, trên mặt lại hiện lên một nụ cười: “Một khi đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi.” Sớm một chút tống cổ sát tinh này trở về, Tô phủ cũng khôi phục bình an sớm hơn.

Tô Tử An ra lệnh một tiếng, một đám binh lính mênh mông tiến vào căn phòng rách nát kia.

Khóe miệng Tô phu nhân hiện lên nụ cười lạnh như có như không.

Hôm nay hơi tức giận mà thôi, nếu có thể diệt trừ Tô Lạc, chút tức giận này không là gì cả!

Ước chừng có khoảng ba mươi binh lính đi vào, lục tung mọi đồ vật trong phòng Tô Lạc, thậm chí ngay cả góc tường cũng bị đào, nhưng mà…

Thực mau, bọn lính đều ra tới, sắc mặt của vị Triệu đội trưởng kia hiển nhiên không tốt lắm, hắn đi đến trước mặt Tô Tử An, ánh mắt lại nhìn Tô phu nhân, hắn khẽ lắc đầu.

Sắc mặt Tô phu nhân trong nháy mắt trở nên rất khó coi!

Tô Tử An không biết tín hiệu của Triệu đội trưởng và Tô phu nhân, hắn tỏ ra uy nghiêm, lạnh lùng nói: “Có lục soát được gì không?”

Triệu đội trưởng tuy rằng không muốn nói, nhưng vẫn lắc đầu: “Hồi bẩm Đại tướng quân, trong phòng cũng không có vàng.”

“Vậy có bảo bối nào có giá trị không?” Tô phu nhân cắm một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui