Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Kỳ thật Tô Tử An cũng không phải không có tức giận với Tô phu nhân. Bắc Thần Ảnh nói rất đúng, phu nhân cái gì cũng tốt, chính là quá thiên vị, nàng lại khiến Tô Lạc ở cái sân rách nát này nhiều năm như vậy, dù có không thích thế nào thì đó cũng là con gái của Tô Tử An!

Tô Tử An chưa từng bao giờ hoài nghi phu nhân nhà mình, tín nhiệm dành cho Tô phu nhân trong lòng hắn lần đầu tiên có khe hở.

Mầm mống hoài nghi đã gieo, còn chuyện tới khi nào nó mới mọc rễ nẩy mầm thì phải xem người khác tưới nước bón phân thế nào nữa, mà thực hiển nhiên, Tô Lạc chính là cao thủ trong chuyện này.

Nàng nhìn Tô Tử An và Tô phu nhân qua lại, đôi mắt híp lại, đáy mắt hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

“Tướng quân! Đào được đồ vật!”

“Mau mau trình lên tới!” Tô Tử An đứng ở cạnh hố, ánh mắt nôn nóng nhìn chằm chằm đáy hố.

Việc này có liên quan đến mặt mũi của hắn, không được qua loa.

Nhưng khi hắn nhìn đến hộp gỗ tử đàn kia, đáy mắt hiện lên nghi hoặc.

Chỉ nghe nói năm đó lão gia tử bán vàng, không nghe nói chôn châu báu…

Tô phu nhân nhìn thấy hộp gấm kia, trong mắt hiện lên bất an… Hộp gấm này tuyệt đối không phải do bà ta sai người chôn, bên trong rốt cuộc có cái gì?

Kỳ thật Tô Lạc cũng rất kinh ngạc.

Thực hiển nhiên, việc này cũng nằm ngoài dự đoán của nàng.

Đúng vậy, sau khi nàng đoán được tâm tư của Tô phu nhân, xác thật có chôn vài thứ, nhưng không dùng cái hộp gấm này… Đồ vật mà nàng chôn bị đánh tráo.

Rốt cuộc là ai? Đối phương có kế sách gì? Muốn dẫn ai vào bẫy?

Tô Lạc nguy hiểm nheo đôi mắt lại, cho dù trong lòng có rất nhiều nghi ngờ, nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh như trước.

Bắc Thần Ảnh nhìn Tô Lạc, trong đôi mắt đen của hắn hiện lên chút tán thưởng.

Bỗng nhiên, cặp mắt như giếng sâu không gợn sóng kia của Tô Lạc sắc bén bắn về phía Bắc Thần Ảnh, chạm vào tầm mắt của hắn giữa không trung, dọa Bắc Thần Ảnh nhảy dựng.

Nhưng Bắc Thần Ảnh rất nhanh phục hồi tinh thần lại, hắn cười ha ha với Tô Lạc, trong nụ cười kia có chút ý muốn tranh công.

Tranh công? Chẳng lẽ người đổi hộp gấm… là hắn?

Tô Lạc nhếch khóe miệng, cười như không cười liếc nhìn hắn một cái. Nàng thật ra cũng muốn nhìn một cái, vị Bắc Thần đại nhân này đang chơi trò gì.

Binh lính cung kính dâng hộp gấm lên, trong lúc nhất thời không biết nên đưa cho ai.

Lẽ ra, Tô Tử An thân là gia chủ, nên trình cho hắn.

Nhưng luận vai vế những người đang ở đây, tôn quý nhất không ai hơn Thái Tử điện hạ.

Nhưng luận đường hoàng kiêu ngạo nhất, lại là Bắc Thần Ảnh.

Thái tử mắt lạnh nhìn Bắc Thần Ảnh một cái, đôi tay chấp ở sau lưng, khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh nhàn nhạt.

Bắc Thần Ảnh và Thái tử có cùng một tư thế, cùng một động tác, ngay cả biểu tình trên mặt đều là bắt chước Thái tử, hắn vừa làm tư thế này xong, Thái tử thiếu chút nữa đã bộc phát.

Tô Tử An nghĩ nghĩ, liền nói: “Trình lên tới.”

Hắn cầm lấy hộp gấm trong tay binh lính.

Trong lúc nhất thời, tầm mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn về hướng hộp gấm đó.

Hộp gấm ước chừng chỉ dài bằng hai bàn tay của người trưởng thành, rộng cỡ một bàn tay, bên ngoài có tạo hình tinh xảo, mạ vàng họa phượng, vừa thấy đã biết là có giá trị xa xỉ.

Chẳng lẽ bên trong thật sự có châu báu?

Với ý niệm chờ mong, Tô Tử An chậm rãi mở hộp gấm phong kín kia ra, khi nhìn thấy đồ vật bên trong, Tô Tử An lại có chút nghi hoặc.

Bên trong không phải châu báu, mà là… một quyển sách hơi mỏng.

Là loại sách bình thường nhất có bìa màu xanh, trên bìa cũng không có tên sách.

Chẳng lẽ là bí kíp võ công?

Tô Tử An mở quyển sách ra, vừa mới lật một tờ, sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui