Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Khê cười lớn tiếng ngông cuồng đánh thức Tiểu Manh Long thật vất vả mới chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Manh Long xoa đôi mắt buồn ngủ, lăn lộn trong lòng ngực Tô Lạc ngồi dậy.

Lúc này, Tô Khê nói với Tô Thanh: “Nhị tỷ, chúng ta cho phế vật Tô Lạc này nhìn thấy linh sủng chân chính là như thế nào, được không?”

Linh sủng của Tô Thanh là một con Liệp Báo cấp bốn, tính tình hoang dã khó dạy, lạnh lùng cao ngạo, nhưng mà sức chiến đấu thật sự rất mạnh.

Tô Thanh liếc Tô Lạc một cái, nàng cảm thấy phải dạy dỗ thứ nữ không biết tốt xấu chẳng phân biệt tôn ti này một chút, vì thế, nàng nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt lại mặc niệm.

Rất nhanh một con Liệp Báo hùng tráng uy vũ từ xa chạy đến.

Chỉ thấy thân thể của nó cực kỳ khổng lồ, nhìn qua không kém gì voi.

Toàn thân nó đều có màu nâu bóng mượt, phiếm ánh sáng nhàn nhạt. Răng nanh sắc bén bén nhọn, lóe lên ánh sáng lạnh âm u.

Cặp mắt kia đạm mạc lạnh băng, nhìn chằm chằm Tô Lạc giống như đang nhìn người chết.

Tô Khê cười vô cùng đắc ý, nàng kéo tay Tô Thanh, xúi giục nói: “Tỷ, chúng ta cho Tô Lạc biết cái gì gọi là linh sủng chân chính, cũng khiến nàng mở rộng tầm mắt, được không?”

Chữ biết trong miệng nàng không chỉ mang ý nghĩa là biết.

Thấy Tô Thanh không tỏ ý kiến, Tô Khê lại nắm lấy ống tay áo của nàng làm nũng nói: “Nhị tỷ, chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho Tô Lạc thôi đúng không? Giúp nàng biết sự đời, để nàng sau này đi ra ngoài cũng không làm Tô phủ mất mặt.”

Tầm mắt lạnh lùng cao ngạo của Tô Thanh lại lần nữa hướng đến trên người Tô Lạc, nàng gật đầu: “Cũng tốt, Liệp Báo sau khi hồi phủ thì không có người chơi đùa nữa.”

Thiếu người chơi đùa? Tô Lạc nhướng mắt, khóe miệng cong lên châm chọc.

Tô Thanh thật đúng là không hổ danh tên nàng, thanh cao ngạo mạn không giới hạn.

Mình tốt xấu gì cũng là muội muội trên danh nghĩa của nàng, nàng chỉ nói một câu đã đưa mình cho Liệp Báo chơi? Đường đường là một người lại đưa cho con báo chơi? Linh sủng thật đúng là ghê gớm!

Tô Lạc giận quá mà cười, khinh thường liếc Tô Thanh một cái: “Thiếu người chơi đùa? Vậy nếu bị người khác chơi tàn, có yêu cầu bồi thường không?”

Tô Thanh còn chưa nói chuyện, Tô Khê lại ôm bụng cười ha ha: “Ngươi đang nói cái gì? Chơi tàn Liệp Báo? Ha ha ha ha ha, thật là cười chết ta, Liệp Báo chính là ma thú cấp bốn, cấp bốn! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi chỉ là phế vật một chút linh lực cũng không có!”

Tô Thanh khinh thường liếc Tô Lạc một cái, nàng thật sự lười vô nghĩa với người có trình độ thấp hơn mình.

“Liệp Báo, đi, chơi với nàng.” Nếu Tô Lạc nha đầu thúi muốn tìm chết, vậy không trách nàng được.

Vừa lúc, hôm qua mẫu thân các nàng bị nha đầu này làm tức giận vô cùng, bây giờ có thể giúp mẫu thân hết giận, dù phụ thân có biết cũng sẽ không nói thêm cái gì.

Liệp Báo nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, tức khắc, bốn cái vó cường tráng của nó bắt đầu đào hố trên mặt đất, một đôi mắt đạm mạc nháy mắt bậc lên ngọn lửa khát máu, khí thế bàng bạc tràn ngập quanh thân.

“Gào!” Liệp Báo phát ra tiếng hú vang trời, thân mình to lớn khổng lồ trong giây lát đã áp sát Tô Lạc.

Bóng đen dày đặc, sát khí che trời lấp đất, đôi mắt lạnh băng khát máu kia, mồm to như bồn máu…

Tô Lạc tin chắc Liệp Báo tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!

Không làm gì khác được, chỉ có thể bại lộ việc mình thật sự có võ công.

Trong thời khắc mấu chốt này, Tiểu Manh Long mới vừa rồi bị đánh thức còn đang buồn ngủ xoa đôi mắt bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt ngốc manh ngốc manh kia đột nhiên như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng màu vàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui