Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Ây…” Tiếp theo chính là giọng than thở tiếc hận.

Vết cắt rất chỉnh tề, nhưng điều khiến người ta thất vọng chính là cho dù có cắt theo mảng vân, khối nguyên thạch này vẫn như cũ cái gì cũng không có, hai khối đá xám trắng khiến lòng người bực bội.

“Không có… Sao có thể… Sao có thể như vậy…” Hầu Tam thất thần nhìn hai khối nguyên thạch không lớn không nhỏ này, sắc mặt dần dần tái nhợt. Hắn không ngờ hắn liên tiếp cắt bảy khối, thế nhưng mỗi khối đều là cục đá xám trắng, không có một chút giá trị nào.

“Không tin! Ta không tin!” Hầu Tam chạy một mạch lên, máy cắt thạch trên tay giống như đang càn quét, cắt hai khối nguyên thạch kia thành bột phấn, nhưng bên trong ngay cả một viên tinh thạch nhỏ bằng cái móng tay cũng không có.

Thấy Hầu Tam lần nữa muốn sờ soạng nguyên thạch trên mặt đất, Tô Lạc mở miệng chặn hắn lại: “Dừng tay!”

Tiếng quát thanh thúy khiến Hầu Tam tỉnh táo lại, hắn có chút ngu ngơ nhìn Tô Lạc.

Giọng điệu Tô Lạc không vui nói: “Ngươi đã lãng phí bảy khối đá của ta, bây giờ còn muốn cắt sao? Mơ đẹp quá nhỉ?!"

Hầu Tam quả thực nghẹn một búng máu trong cổ họng.

Cái gì mà đá của nàng? Đó đều là đá hắn bỏ vàng ra vận chuyển từ Tây Nam thật xa về đây!

Tô Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, thong thả ung dung cất ba khối nguyên thạch vào trong túi, sau đó cột lên trên eo, cuối cùng mới nhẹ nhàng nhìn Hầu Tam: “Phong thủy trong tiệm của ngươi không tốt, cô nương ta mang về nhà từ từ cắt.”

Buồn cười, ba khối này đều là tinh thạch hàng thật giá thật, sao Tô Lạc có thể để Hầu Tam cắt chứ, sao có thể cho hắn cơ hội lật lại chứ?

Cho nên nói, đắc tội quân tử chớ đắc tội tiểu nhân, đặc biệt là loại nữ nhân có thù tất báo như Tô Lạc.

Hầu Tam trơ mắt nhìn cô nương kia đeo túi nghênh ngang đi ra ngoài, muốn gọi nàng, lại phát hiện không biết nên nói gì… Hầu Tam càng nghĩ càng hối hận, tự đánh mình một bạt tay.

Bên cạnh, người xem náo nhiệt ngay lập tức giải tán.

Hầu Tam nóng nảy, nếu để những người này đi, chuyện hôm nay hắn cắt bảy khối nguyên thạch không có chút tinh thạch nào sẽ truyền ra ngoài, vô cùng bất lợi cho thanh danh của hắn.

"Ê, ê, ê, các ngươi đừng đi!” Hầu Tam không ngừng kéo những người này.

“Không phải còn chưa cắt xong sao! Các ngươi nhìn một chút, nói không chừng có thể cắt ra được một khối.”

“Cái gì, Hầu Tam, ngươi còn dám cắt hả?” Ông già bị giữ chặt kia không ngừng lắc đầu khuyên hắn: “Thôi, đừng hành động theo cảm tình, vận may của ngươi hôm nay thật sự không tốt lắm.”

Không được, không thể để bọn họ đi như vậy!

Hầu Tam quát một tiếng: “Đứng lại! Ta Hầu Tam hôm nay lại cắt mười tảng đá, nhìn xem rốt cuộc có ra tinh thạch hay không!”

Vừa nghe có náo nhiệt xem, mọi người cũng đều dừng lại, tầm mắt lại chuyển tới trên người Hầu Tam.

Hầu Tam căng da đầu, tự mình chạy tới trong tiệm lựa ra một khối nguyên thạch, hắn vỗ nguyên thạch, hào khí nói: “Đổ thạch, đổ thạch, nếu là đổ thạch, vậy chỉ cần đánh ược là được, bây giờ chúng ta tới đặt cược, mua có thể ra tinh thạch bồi một trăm, không thể ra tinh thạch bồi một, quyết định một lần, không đổi lần hai!”

Hầu Tam bại bởi ba khối nguyên thạch kia của Tô Lạc, hắn ngay tức khắc nghĩ ra cách đánh bạc này.

Nhưng đáng thương hắn hoàn toàn không biết, bởi vì có Tiểu Thần Long tồn tại, ba khối tinh thạch trong tiệm của hắn đều đã bị Tô Lạc lấy đi mất rồi, những thứ còn lại đều là… phế liệu!

Nếu hắn biết, khẳng định sẽ không dùng biện pháp đánh cuộc này, bởi vì hắn tuyệt đối chắc chắn sẽ thua. Nhưng hắn đâu có biết!

Cho nên nói, thật sự không thể đắc tội các em gái, đặc biệt là các em gái thông minh thích ghi thù.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui