Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Liễu lão gia tử bị kẹt ở cấp sáu nhiều năm, đúng là thời điểm đang cần tinh thạch nhất, viên tinh thạch màu xanh lá này vô cùng có khả năng giúp hắn một tay, một bước lên đến cấp bảy, đến lúc đó toàn bộ Liễu phủ sẽ trở thành đế đô đệ nhất thế gia, đến lúc đó hắn - Liễu Thừa Phong - chính là công thần số một!

Như vậy, so sánh với tiền đồ của Liễu gia, mười vạn kim này lại tính là cái gì chứ? Liễu Thừa Phong ngạo mạn nghĩ.

“Mười vạn kim…” Tô Lạc dùng ngón trỏ chống cằm, sắc mặt có chút khó xử: “Liễu công tử, ngươi cũng biết bổn cô nương luôn luôn không thích bán tinh thạch…”

Ý là mười vạn kim còn chưa đủ để nàng coi trọng hả?

Sắc mặt Liễu Thừa Phong đọng lại, đáy mắt hiện lên khói mù.

Nhưng hắn còn chưa kịp gầm lên, Tô Lạc đã thay đổi giọng điệu: “Nhưng cái giá này của Liễu công tử đã thuyết phục ta, vậy thì mười vạn kim, ta bán cho ngươi.”

Liễu Thừa Phong cười rất đắc ý.

Còn tưởng nha đầu thúi này rất cứng rắn chứ, thì ra lúc trước là do ta ra giá không đủ, không đủ để khiến nàng động tâm mà thôi. Quả nhiên, thứ gì trên đời này đều có giá cả, đều là thứ mà tiền tài có thể mua được.

Trước mắt bao người, Liễu nhị công tử giao xong mười vạn kim, khối nguyên thạch kia đã là của hắn.

Hôm nay Liễu Thừa Phong có thể nói là tiêu một đống tiền.

Đầu tiên là bị Tô Lạc lừa đi một khối tinh thạch màu xanh lá, rồi lại bị Tô Lạc lừa mất một ngàn đồng vàng, lúc sau lại bởi vì đoạt nguyên thạch của Tô Lạc mà mất gần năm vạn kim, mà bây giờ, lại là mười vạn kim nữa.

Chỉ trong một ngày, Liễu Thừa Phong dường như đã tiêu xài hết toàn bộ thu nhập một năm của phủ Liễu Thừa Tướng, có thể nói là là vung tiền như rác. Nhưng đối với số tiền này, giờ phút này Liễu Thừa Phong lại cảm thấy bỏ tiền thực giá trị.

Như vậy, hắn sẽ nhận được hồi báo gì đây?

Lúc này Liễu Thừa Phong đang ngồi xổm trên mặt đất, vui vẻ rạo rực nhìn viên tinh thạch màu xanh lá này, toàn bộ đầu óc của hắn đều đang ảo tưởng khi hắn đem viên tinh thạch màu xanh lá này về tới phủ đệ, tất cả mọi người xung quanh đều sẽ kính ngưỡng hắn, còn lão gia tử chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.

Vừa nghĩ tới tình cảnh tốt đẹp đó, Liễu Thừa Phong đã không nhịn được, phụt ra một tiếng cười.

Những người còn lại chờ đến mức có chút không kiên nhẫn, có người gấp gáp lớn tiếng thúc giục: “Này, Liễu nhị công tử vui quá hóa ngốc rồi hả? Viên tinh thạch này còn chưa hoàn toàn cắt xong đâu, ai biết phía dưới có phải là tinh thạch xanh lá hay không?”

“Đúng vậy, Liễu nhị công tử, đừng vui vẻ, mau cắt đi, cắt xong rồi vui mừng cũng không muộn.”

Liễu Thừa Phong lúc này mới phục hồi tinh thần lại từ cảnh trong mơ ngọt ngào, hắn lau nước miếng chảy ra trong lúc vô tình, khụ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Tốt, bản công tử tự mình cắt thạch, cho các ngươi chính mắt trông thấy tinh thạch xanh lá sặc sỡ loá mắt đến mức nào.”

Liễu Thừa Phong cầm chuôi đao, tập trung tinh thần, nín thở, nhìn khối nguyên thạch trước mắt, sắc mặt lại có chút do dự.

Tô Lạc lười để ý tới hắn.

Dù sao mặc kệ hắn cắt như thế nào, một đao này đi xuống, từ trong ra ngoài tất cả đều là màu xám trắng, dù cắt từ góc độ nào, kết quả cũng giống như nhau.

Bởi vì chỗ duy nhất có tinh thạch đã bị nàng cắt ra hết rồi.

Hơn nữa khối tinh thạch màu xanh lá này chỉ có một lớp da mỏng như vậy mà thôi, giá trị đại khái sẽ không cao hơn mấy ngàn kim.

Lại một lần thành công lừa được Liễu Thừa Phong, tâm trạng Tô Lạc tốt hẳn lên, nàng lẩm bẩm bài hát trong miệng, đi cùngTô Tiểu Nguyên vào bên trong.

Bởi vì vừa rồi trước khi Lão Trần biến mất đã để lại cho nàng một câu, kêu nàng đi xuống tầng hầm ngầm xem hàng.

Tô Lạc không biết là người có thể được Lão Trần kêu xuống tầng hầm ngầm xem hàng, từng ấy năm tới nay, cũng chỉ có một người là nàng mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui