Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Thấy Tô Lạc nhấp môi dưới, bộ dạng ủ rũ, Nam Cung Lưu Vân cưng chiều xoa đầu nàng, ôm nàng vào trong lòng, an ủi nói: “Lần đầu tiên luyện dược đã thành công, trên đại lục có ghi chép lại cũng chỉ có một vị Tử Hỏa lão nhân mà thôi, ngươi không cần quá đau lòng.”

“…” Tô Lạc trầm mặc, nhưng trong lòng lại ai oán, thì ra Tử Hỏa lão nhân lần đầu tiên luyện dược đã thành công, khó trách cuối cùng lão nhân hắn có thể đến được vị trí luyện dược sư cấp tông sư.

Có điều, nàng cũng không thua kém đâu, lần đầu tiên luyện dược đã thành công, hơn nữa còn rất thành công.

Nam Cung Lưu Vân thấy Tô Lạc trầm mặc không nói, cho rằng tâm tình nàng buồn bực, bàn tay thon dài nhéo cái mũi thẳng của nàng: “Nếu ngươi thật sự muốn luyện dược, bổn vương đưa ngươi đi bái sư, đảm bảo trong vòng một tháng có thể tiến vào hàng ngũ luyện dược sư, sao hả? Đừng nên tức giận nữa.”

“…” Tô Lạc tiếp tục trầm mặc, nàng cảm thấy đùa Nam Cung Lưu Vân rất vui. Hắn vốn cao cao tại thượng, giống như hắn có thể khống chế tất cả trong tay, chưa bao giờ mất khống chế, bây giờ lại cưng chiều an ủi nàng.

“Cái này cũng không được sao? Vậy ngươi nói đi, muốn làm thế nào? Chẳng lẽ hôm nay bổn vương phải cưới ngươi, ngươi mới vui lên.” Nam Cung Lưu Vân giả bộ khó xử ấn trán nàng.

“Phốc!” Tô Lạc rốt cuộc nhịn không được, phụt ra tiếng cười, nhưng nàng rất nhanh lại xụ mặt, đẩy Nam Cung Lưu Vân, cảnh cáo nói: “Đừng ăn nói lung tung, ai muốn gả cho ngươi, đừng tự tin quá.”

“Ngoài Tiểu Lạc Lạc, ai bổn vương cũng không cưới.” Nam Cung Lưu Vân không bỏ lỡ thời cơ.

“Hừ, bổn cô nương là ngươi muốn cưới, muốn là cưới được sao?” Tô Lạc giơ cằm, hừ hừ hai tiếng, trong tay cầm bình ngọc màu trắng, nhét vào tay Nam Cung Lưu Vân.

“Đây là cái gì?” Nam Cung Lưu Vân tò mò đánh giá cái bình.

“Mở ra xem rồi biết.” Tô Lạc thúc giục hắn mau mở bình ra.

Nam Cung Lưu Vân nghi hoặc liếc Tô Lạc một cái, hơi do dự, mới cẩn thận chậm rãi mở nắp bình ra.

Lập tức, một mùi hương dịu nhẹ xưa nay chưa từng có tràn ngập quanh mũi hắn.

“Ồ!” Nam Cung Lưu Vân kinh ngạc hô lên một tiếng.

Mấy viên đơn dược lấy ra từ trong bình ngọc bây giờ đang lặng yên nằm trên tay hắn.

Ở phương diện nhận thức đan dược, hắn mạnh hơn Tô Lạc rất nhiều, chỉ liếc mắt một cái, hắn đã nhận ra đây là Linh Nguyên Đan. Nhưng cẩn thận ngửi, cộng thêm quan sát, lại phát hiện đây không chỉ là Linh Nguyên Đan, bởi vì mùi hương của Linh Nguyên Đan không nồng đậm như vậy.

“Đơn dược này… ở đâu ra?” Trong lòng Nam Cung Lưu Vân có một suy đoán, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Tô Lạc.

Tô Lạc đắc ý liếc mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, thấy Nam Cung Lưu Vân ngạc nhiên như vậy, người khác chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.

Tay Tô Lạc đan tay ở phía sau, dương cằm mặt mày đắc ý, quay mặt đi: “Ngươi cảm thấy sao?”

Tuy rằng quay mặt đi, nhưng khóe miệng nàng vẫn kéo ra nụ cười, khóe miệng nhấp lên gợn sóng, thế nào cũng không che giấu được.

Trong lòng Nam Cung Lưu Vân chấn động, dùng ánh mắt như nhìn châu báu quý hiếm nhìn Tô Lạc, mắt đẹp óng ánh lộng lẫy, hắn hít sâu một hơi, hai tay đặt trên vai Tô Lạc, xoay nàng lại, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.

“Lạc nha đầu, nói cho ta biết, đây là do ngươi luyện chế ra sao?” Giọng Nam Cung Lưu Vân chưa từng nghiêm túc như vậy, ánh sáng trong mắt chuyển động, lấp lánh lộng lẫy như ánh sao.

“Chứ còn gì nữa?” Tô Lạc nắm hai tay, liếc Nam Cung Lưu Vân một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui