Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Lại còn có người mở bàn cược xem giữa hắn và Tấn Vương điện hạ ai sẽ thắng.

Căn cứ vào uy vọng nhiều năm và uy danh thiên tài siêu cấp của Tấn Vương điện hạ, đa số mọi người đều đặt Tấn Vương điện hạ thắng.

Vì thế, đặt tiền, không đặt tiền, xem náo nhiệt, tất cả mọi người đều chen chúc ở khoảng cách an toàn là 300 mét trước phủ Tấn Vương hưng phấn xem náo nhiệt.

Quả nhiên không khác với dự đoán của bọn họ, không bao lâu sau, Liễu gia lão gia tử nổi giận đùng đùng tới cửa muốn đòi công đạo bị người nâng ném ra ngòai, đồng thời bị ném ra còn có Liễu gia nhị công tử lúc não cũng dựa vào thế lực của gia tộc diễu võ giương oai.

Khi thấy hai ông cháu Liễu gia, quần chúng vây xem đều hít một hơi thật sâu.

Thảm, quả thực quá thảm.

Lúc này. quần áo của hai ông cháu Liễu gia dính đầy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi tay kia run run rẩy rẩy, bị vứt trên mặt đất, ngay cả bò cũng không bò nổi. Vị này chính là cấp bảy nha, đường đường cường giả cấp bảy lại bị vứt ra như vứt rác…

Tấn Vương điện hạ quả thực không phải người, đó là thần!

So sánh với Liễu gia lão gia tử, Liễu gia nhị công tử quả thực thảm hại hơn nhiều.

Chỉ thấy trên người hắn quần áo tả tơi, trên đầu trên mặt tất cả đều dính đầy bụi đất, máu tươi và mồ hôi, nhìn thoáng qua so ăn xin còn không bằng, làm sao còn tiêu sái phong lưu như trước nữa? Quả thực xưa đâu bằng nay.

Mọi người kinh ngạc rất nhiều, kính ngưỡng dành cho Tấn Vương càng trào dâng như sóng biển, liên miên không dứt.

“Ai, ta nói, Liễu gia lão gia tử tính cái gì, cũng dám đánh đến Tấn Vương phủ, ha hả, bây giờ chẳng phải đã bị ném ra rồi sao?”

“Đúng vậy, Liễu nhị công tử kia vừa rồi còn khoe khoang nói hắn gia gia đột phá cấp bảy, nhưng sao cấp bảy lại yếu như vậy chứ? Hắn khoác lác chứ gì?”

“Ha ha ha, chưa chắc là khoác lác, nói không chừng Liễu gia lão gia tử thật là cấp bảy đó. Cái này chứng tỏ thực lực của Tấn Vương điện rất cường đại, không thể địch nổi!”

“Đúng vậy, cường giả cấp bảy cũng bị đánh thành như vậy, trời biết thực lực của Tấn Vương điện hạ cao thâm khó đoán đến mức nào, quả thực quá khủng bố, hắn còn chưa đến hai mươi tuổi!”

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nghị luận sôi nổi, vô số khen ngợi gia tăng trên người Tấn Vương điện hạ, quả thực nâng hắn lên tôn thờ như thần, còn Liễu gia lão gia tử đương nhiên là bùn đất bị dẫm đạp.

Không để ý tới tiếng nghị luận sôi nổi tiếng bên ngoài, chuyện vẫn còn đang xảy ra bên trong phủ Tấn Vương.

Tô Lạc tò mò thưởng thức huy chương đồng trong tay.

Huy chương đồng này ước chừng nhỏ bằng bàn tay em bé, gọn gàng, bề ngoài đen nhánh như mực, bên trên chỉ điêu khắc ba chữ, chữ viết như rồng bay phượng múa, cho dù cẩn thận nhìn cũng không nhìn ra được, trừ cái đó ra thì không nhìn ra gì khác nữa.

Tô Lạc không hiểu, ngước mắt hỏi Nam Cung Lưu Vân: “Cái này là cái gì?”

Liễu gia lão gia tử thua trận rồi tức muốn hộc máu, chứng tỏ thứ này là bảo bối, nhưng nàng đúng là không nhìn ra chỗ huyền ảo của nó.

Nam Cung Lưu Vân nhướng mày cười: “Thật không biết nên nói nha đầu nhà ngươi như thế nào, ngày hôm qua luyện chế ra Linh Nguyên Đan trung cấp, còn đột phá đến cấp ba, hôm nay lại từ Liễu gia lão thất phu kia lấy được bảo bối này, ha ha, đây chính là bí pháp mà Liễu gia không truyền ra ngoài, nhìn thấy không, trên đó viết cái gì?”

“Chữ gì?” Tô Lạc nhìn chăm chú vào chữ viết rồng bay phượng múa qua trên khối huy chương đồng: “Linh Vũ Bộ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui