Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Hiện tại cả nhà đều bị Tấn Vương làm cho sứt đầu mẻ trán, nàng lại còn ở nơi này đập đồ phát tiết, cái này là sao chứ?

Tô Khê quay đầu lại oán hận trừng mắt nhìn Tô Tĩnh Vũ một cái, tức giận nói: “Ngươi đừng động ta! Ngươi đi nịnh bợ Nhị tỷ đi! Nàng sắp phải bay lên cành cao làm phượng hoàng rồi! Các ngươi tất cả đều nịnh bợ nàng đi, tới tìm ta làm gì!”

Tô Khê bị Tô phu nhân nuông chiều từ bé, nàng luôn luôn không giấu được tâm tư, vui vẻ tức giận tất cả đều sẽ biểu hiện trên mặt.

Tô Tĩnh Vũ vừa nghe liền hiểu, hoá ra nha đầu này ghen với Thanh Nhi, đáng tiếc nha đầu này lại không rõ tình cảnh hiện tại Thanh Nhi có bao nhiêu gian nan.

Tô Tĩnh Vũ khoanh tay, lạnh lùng mà liếc Tô Khê một cái: “Nàng là Nhị tỷ của ngươi, nếu nàng có thể làm Tấn Vương phi, cả nhà chúng ta đều sẽ nước lên thì thuyền lên, lại nói, ngươi không phải cùng Thái tử mắt đi mày lại sao? Có thể làm Thái Tử phi ngươi còn không biết mãn nguyện?"

“Trước khi Tấn Vương điện hạ xuất hiện, Thái tử không tồi, nhưng mà Thái tử có thể so với Tấn Vương điện hạ sao? Có thể sao? Đại ca, ngươi dùng lương tâm mà nói, có thể sao?”

Tô Khê hùng hổ doạ người, từng bước tới gần, một đôi mắt hạnh trừng rất lớn, hai má phồng lên, thở phì phì.

“Ngươi này nha đầu thúi thật đúng là điêu ngoa tùy hứng.” Tô Tĩnh Vũ đâm trán nàng, dắt tay nàng: “Được rồi, đi với đại ca.”

“Đi nơi nào?” Tô Khê hiển nhiên không quá vui, hất tay hắn ra.

“Sảnh ngoài, có người muốn gặp ngươi.” Tô Tĩnh Vũ cười đến có chút cao thâm khó đoán.

“Không đi!” Tô Khê tức giận mà ngồi ở đầu giường, ôm chặt cây cột giường, đầu gác ở trên.

“Ta không đi! Không muốn đi! Không hứng thú! Ai đi thì đi!”

“Hửm? Thật không đi?” Tô Tĩnh Vũ cảm thấy trêu đùa tiểu nha đầu này thú vị cực kỳ, trong lòng khói mù cũng trở thành hư không, dù là Thanh Nhi hay là Khê Nhi, hai cái đều là muội muội của hắn, hơn nữa hai cái đều thích Tấn Vương, hắn làm ca ca vẫn không cần lo lắng nhiều như vậy.

“Đúng vậy, không muốn đi, đại ca đi mau đi mau, thấy ngươi liền phiền!” Tô Khê không kiên nhẫn mà phất tay.

Tô Tĩnh Vũ nhấc chân liền đi, khi đi tới cửa mới thong thả từ từ mà thở dài: “Ai da, Thanh Nhi xuất sắc như vậy mà Tấn Vương điện hạ lại không cần, sao sẽ cố tình coi trọng nha đầu thúi nhà ngươi chứ? Thật là làm người khó hiểu. Được rồi, nếu ngươi không đi…”

“A!” Tô Khê tức khắc nhảy lên, đầu đụng đến trụ giường, đau đến mức nàng chảy cả nước mắt nước mũi.

Nhưng là nàng bất chấp đau đớn, trực tiếp chạy tới chỗ Tô Tĩnh Vũ, vì kích động mà cơ bắp trên mặt đều đang run rẩy: “Đại, đại ca! Vừa rồi ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì tới?”

“Không có gì, ta cái gì cũng chưa nói.” Tô Tĩnh Vũ xua tay, vô tội mà nhún vai.

“Đại ca!” Tô Khê véo cổ Tĩnh Vũ, bộ mặt dữ tợn, giả vờ tức giận nói: “Mau nói mau nói, ngươi muốn ta phát điên ta có phải hay không!”

Tô Tĩnh Vũ có chút bất đắc dĩ mà thở dài một tiếng.

Tấn Vương điện hạ sao lại có mị lực lớn như vậy?

Một đám nha đầu trong nhà ngày thường vênh váo tự đắc, thanh cao lãnh ngạo vô cùng, không chịu nghe ai, nhưng một khi đụng tới Tấn Vương điện hạ, một đám đều cuộn tròn thành mèo con, ngoan ngoãn vô củng.

Quả thực câu nói kia nói rất đúng, vừa thấy Tấn Vương thì đã định chung thân.

Kỳ thật không chỉ có mấy nha đầu này, ngay cả phụ thân mẫu thân và mình cũng như vậy, ở trước mắt Tấn Vương điện hạ cũng không dám thở mạnh.

Có thể thấy được, có một loại người sẽ có mị lực khiến người khác phải thuần phục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui