Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Hừ, cố tình Tấn Vương điện hạ lại thích mình, cứ để nàng ghen ghét vậy! Vẫn luôn đều âm thầm ghen ghét Tô Thanh, Tô Khê lúc này giống như đã lật được ván bài, nàng hoàn toàn không để bụng cảm xúc của Tô Thanh, Tô Thanh càng khó chịu thì trong lòng nàng càng thoải mái.

Vốn là tỷ muội ruột cùng cha cùng mẹ, ngày thường cũng là đồng tâm hiệp lực, thân mật khăng khít, nhưng lại bởi vì một người nam nhân, hai chị em tức khắc sinh ra hiềm khích.

Tô Khê lay động tiến đến trước mặt Tấn Vương, ngoan ngoãn hành lễ.

Nam Cung Lưu Vân không chút để ý, chỉ uống trà, căn bản không có để ý tới nàng.

Tô Khê trong lòng sốt ruột. Đại ca không phải nói Tấn Vương điện hạ có ý với mình sao? Sao lại có thái độ này? Chẳng lẽ đại ca đã đoán sai?

Không, không phải như thế! Tuyệt đối không phải là bộ dáng này! Tấn Vương điện hạ phải thuộc về nàng!

Tô Khê vội vàng mở miệng cười, nàng giống như con mèo con ngoan ngoãn cọ đến trước mặt Tấn Vương điện hạ, duỗi bàn tay trắng nõn tính tế muốn cầm tay của Tấn Vương.

Nhưng mà…

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy quang ảnh chợt lóe, Tô Khê đã bay ra ngoài cửa, hơn nửa ngày mới có tiếng hô thảm thiết từ bên ngoài truyền đến.

Tô Tử An, Tô phu nhân, Tô Tĩnh Vũ còn có Tô Thanh, lúc này tất cả đều trừng lớn đôi mắt, khiếp sợ nhìn thân ảnh bị vứt ra ngoài kia, một lúc lâu cũng nói không ra lời.

Tô phu nhân vô cùng lo lắng cho thương thế của Tô Khê, nhưng bởi vì có Tấn Vương điện hạ ở đây, trong phòng đều bị khí tràng của hắn bao phủ, nàng căn bản ngay cả thở mạnh cũng không dám, đừng nói đến đi ra ngoài.

Nhưng Tấn Vương điện hạ thế mà… Hắn thế mà trực tiếp vứt Tô Khê ra… Này quả thực là…

Nhưng Nam Cung Lưu Vân lại bình tĩnh không gợn sóng, nhợt nhạt nhấp một miệng trà, giọng nói như hồ sâu lạnh băng, lạnh đến thấu xương: “Tô Tử An, ngươi sinh nhi nữ tốt thật nhỉ.”

Lòng Tô Tử An bỗng nhiên trầm xuống, hắn biết vị Tấn Vương điện hạ sâu không lường được trước mắt này đã có chút tức giận.

Chỉ là hắn không thể nào đoán được, Tấn Vương điện hạ tới Tô phủ, luôn mồm nói muốn gặp con gái của Tô Tử An, nhưng Thanh Nhi bị từ chối, Khê Nhi bị đánh bay, hắn rốt cuộc muốn gặp ai! Nhắc một tí thì chết hả?

Tô Tử An quả thực có chút bối rối.

“Điện hạ… Ngài có phải hay không nhớ nhầm rồi?” Tô Tử An căng da đầu tiến lên trả lời: “Nếu Thanh Nhi và Khê Nhi đều không phải người mà ngài muốn tìm, vị cô nương mà ngài muốn tìm đó xác thực không ở trong phủ của ta, mong rằng Tấn Vương điện hạ đã điều tra xong.”

Nam Cung Lưu Vân thong thả ung dung nhấp trà, khí định thần nhàn mở miệng: “Tô Tử An, ngươi đây là đang trách bổn vương đến quý phủ vô cớ gây rối?”

Giọng điệu rất nhẹ nhàng bình thản, câu chữ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng khi vào trong tai Tô Tử An lại giống như một tiếng sấm nổ tung thật mạnh trong đầu hắn. Tô Tử An biết Tấn Vương điện hạ không vui.

Nhưng mà lời này của hắn rõ ràng chính là ý tốt, điện hạ sao lại không vui chứ? Thật sự là làm hắn không hiểu gì cả.

Đáng thương hắn căn bản không biết, bởi vì mình trong lúc vô tình loại mất Tô Lạc, cho nên khiến nam nhân luôn rất hẹp hòi này vì Tô Lạc trở nên tức giận.

Tô Tử An không ngừng biện giải: “Điện hạ, mạt tướng không phải là đang chỉ trích ngài, mà là nói thật. Mạt tướng chỉ có hai đứa con gái này, không thể tìm ra người mà ngài muốn tìm.”

Nam Cung Lưu Vân vẫn ưu nhã ngồi uống trà, trong đôi mắt đen hiện lên ý lạnh, hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Tô Tử An, ngươi đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc, đời này sợ là phải thương tiếc chung thân.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui