Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tuy rằng chỉ có năm chữ ngắn ngủn, nhưng lại như sự yên lặng trước cơn bão táp, áp lực không khí làm Thái tử nghẹn lại, quả thực làm người nhìn thôi đã thấy sợ, trong lòng bồn chồn.

“Nếu không muốn tiếp tục làm Thái tử nữa thì cứ việc nói thẳng, không cần dây dưa như vậy.” Nam Cung Lưu Vân ánh mắt sắc bén liếc nhìn Thái tử, trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập một sát khí nồng nặc, mắt như hàn băng, cả người có vẻ tàn bạo âm lệ.

Nam Cung Lưu Tuyệt tức khắc bị nghẹn, như là bị người hung hăng bóp chặt cổ, làm thế nào cũng không nói được.

Bắc Thần Ảnh che miệng, cười hì hì nói với hai vị bên cạnh: “Kỳ thật lời này của Nam Cung không đúng, các ngươi nghĩ đi, Thái tử không thể “làm” được mới là Thái tử tốt nha, có một vị Thái tử như vậy ngồi trấn giữ, hoàng đế mới có thể sung sướng như vậy nha, các ngươi nói xem đúng hay không?”

Lam Tuyển luôn luôn cùng một giuộc với Bắc Thần Ảnh ra vẻ kinh ngạc, trừng lớn đôi mắt: “Trời ạ, không thể “làm”? Ngươi nói ai? Là vị trước mắt chúng ta hả?”

Giọng điệu kinh ngạc và động tác khoa trương của Lam Tuyển cộng thêm giọng nói đủ lớn gãi đúng chỗ ngứa, mấy chục mét xung quanh không ai không nghe thấy.

Sắc mặt Thái Tử điện hạ trong nháy mắt trướng đến đỏ bừng, đỏ đến mức có thể chảy ra nước, hắn nhìn chằm chằm Lam Tuyển, quả thực hận không thể hung hăng cắn nuốt hắn.

Nhưng mà Bắc Thần Ảnh lại không tính buông tha hắn, tiếp tục cùng Lam Tuyển kẻ tung người hứng: “Đương nhiên, không thì còn có ai? Lời này truyền khắp toàn bộ Tây Lăng thủ đô, kiến thức của ngươi hạn hẹp quá đó.”

“Các ngươi đều câm miệng cho ta!” Sắc mặt Thái Tử điện hạ đen giống như đáy nồi, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Tô Lạc, hận không thể đánh chết nàng ngay tại chỗ.

Đều là tại nha đầu thúi này!

Lúc trước đến Tô phủ từ hôn, nha đầu thúi này nghe lầm, lại kinh ngạc lớn tiếng nói ra.

Thế nên chuyện này mới bị truyền ồn ào huyên náo như vậy. Lúc này, Thái Tử điện hạ vô cùng hoài nghi, ngày đó nha đầu thúi la lên là thật sự nghe lầm hay là cố ý kêu?

“Xem như các ngươi tuyệt tình! Ngàn vạn đừng rơi vào trong tay ta, nếu không…” Thái Tử điện hạ lạnh lùng trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, hừ vài tiếng thật mạnh, mang theo một đám thủ hạ nhanh chóng rời đi, tấm lưng kia thật là chật vật.

Bắc Thần Ảnh cười hì hì nói với Tô Lạc: “Tẩu tử đừng để ý, vị Thái Tử điện hạ này chính là như vậy, khiến bị mắng, người khác mắng hắn vài tiếng hắn mới có thể vui vẻ, bằng không buổi tối cũng ngủ không yên.”

Thấy Bắc Thần Ảnh thật biết rõ Thái tử, Tô Lạc cảm thấy buồn cười cực kỳ.

“Ngươi thật sự rất không khách khí với hắn.”

“Đương nhiên, mỗi lần gặp mặt đều bị ta mắng vài câu, nhưng mỗi lần gặp vẫn mặt dày chạy đến, ngươi nói người này có tiện hay không?” Bắc Thần Ảnh cười thật đắc ý, mặt mày hớn hở, quơ chân múa tay.

Nam Cung Lưu Vân như suy tư nhìn Tô Lạc liếc mắt một cái, thấy nàng sắc mặt tự nhiên, môi đỏ mềm mại trơn bóng, cười đến mức đáy mắt tràn đầy nhu tình say lòng người, nắm tay nàng: “Đi thôi, câu cá đi.”

“Ừ.” Tô Lạc cũng cảm thấy không nên bởi vì một con chó điên đột nhiên nhảy ra mà làm hỏng tâm tình của mình, lắc đầu, nhanh chóng ném Thái tử ra khỏi suy nghĩ.

Tử Kinh Đảo bị nhóm người này phân chia phạm vi, khu vực có vị trí tốt nhất trên đảo bị chia thành hai phần.

Lấy thứ tự đến trước và sau, vị trí tốt nhất ở phía đông bị thế lực của Thái tử chiếm cứ.

Cái gọi là vị trí tốt nhất, là nơi câu được nhiều Tử Kinh Ngư nhất của năm trước.

Nam Cung Lưu Vân lại không mê tín vụ này, hắn nắm tay Tô Lạc đi về phía tay chỗ vách núi. Lấy thực lực hiện tại của bọn họ, nếu muốn tranh giành, thế lực của Thái tử đương nhiên không tranh giành lại bọn họ, nhưng Nam Cung Lưu Vân vẫn mặc kệ Thái tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui