Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nam Cung Lưu Vân, Bắc Thần Ảnh nói ngươi khó có thể mở rộng cửa lòng đối xử tốt với một người, ngươi có biết ta đã tin không? Xém chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa, ta đã thích ngươi… Thiếu chút nữa…

Quả nhiên, phương pháp an toàn nhất chính là giữ vững tim của mình, không nên dễ dàng giao nó ra.

Tô Lạc à Tô Lạc, chẳng lẽ ngươi quên mất giáo huấn thảm bại của đời trước? Bây giờ còn muốn giẫm lên vết xe đổ sao? Mất công ngươi đã sống tới hai đời người, ngay cả đạo lý này cũng không rõ ràng lắm.

Trên mặt Tô Lạc hiện lên một nụ cười tự giễu, đáy mắt chợt lóe cô đơn và chua xót.

Bắc Thần Ảnh chú ý tới tuy rằng trên mặt Tô Lạc không thể hiện gì, nhưng đôi mắt bình tĩnh thâm sâu kia như ngưng kết băng sương, trong lòng hắn có chút băn khoăn, liền khụ một tiếng, chen ngang hai người đang thân mật kia.

“Dao Dao muội muội, các ngươi xuất hiện cũng quá trùng hợp luôn. Chúng ta vừa mới phát hiện Tử Ngư Điện, các ngươi đã chạy tới rồi.”

Dao Trì tiên tử dừng một chút, tươi cười thanh thuần, nhẹ nhàng mê người: “Tổ phụ đại nhân tiên đoán Đông Hải có dị động, tính toán thời gian, rất có khả năng sẽ xuất hiện Tử Ngư Điện, cho nên bọn ta đã tới đây.”

Đối thoại đơn giản phá vỡ không khí ái muội kiều diễm kia.

“Lệnh tổ phụ quả thật là thần cơ diệu toán, không hổ là Định Hải Thần Châm của Dao Trì cung, địa vị không ai có thể lay động.” Bắc Thần Ảnh cười như không cười.

Dao Trì tiên tử cười nói tiếp với Bắc Thần Ảnh: “Đúng rồi, các ngươi tới câu Tử Kinh Ngư đúng không? Câu được bao nhiêu rồi? Chúng ta nướng cá ăn được không?”

Lam Tuyển nhìn Dao Trì tiên tử một cái: “Bắc Thần bị lão cha hắn đánh mông giáo huấn, sao còn dám ăn?”

Dao Trì tiên tử dường như nhớ tới cái gì, che lại môi đỏ, ha ha cười rộ lên.

Tình cảnh này, Tô Lạc híp đôi mắt lại, có loại ảo giác như mình chỉ là người ngồi xem.

Dao Trì tiên tử dẫn đề tài đến khi còn nhỏ, như đang nói chúng ta đều là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên chuyện gì cũng rõ ràng mà ngươi chỉ là người ngoài đừng mong xen vào khiến người khác khó chịu, làm Tô Lạc cảm thấy có chút không thoải mái.

Lam Tuyển thấy sắc mặt Tô Lạc nhàn nhạt, liền cười ghé sát vào nàng: “Tẩu tử, ngươi còn chưa nghe qua chuyện xấu này của Bắc Thần đúng không? Nào nào nào, một trăm con Tử Kinh Ngư…”

Lam Tuyển còn chưa dứt lời, đã bị Dao Trì tiên tử đoạt trước, nàng hờn dỗi liếc Lam Tuyển một cái: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì chứ? Cũng không nhìn xem Tô cô nương sao có thể câu được một trăm con Tử Kinh Ngư chứ? Một con cũng là quá sức nàng rồi. Thật đúng là công phu sư tử ngoạm.”

Nói xong, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện mình nói có chút hơi quá, liền nhìn Tô Lạc cười nói: “Tô cô nương đừng để ý, ta chỉ là nói thật, không có ý tứ khinh thường ngươi.”

Nói chưa hết câu, càng có vẻ giấu đầu hở đuôi.

Nếu nói vừa rồi Dao Trì tiên tử chỉ cắm một đao, hiện tại những lời này, chính là rút dao nhỏ ra sau đó lại đâm mạnh vào vị trí cũ.

Lúc này, Bắc Thần Ảnh, Lam Tuyển và Ám Dạ Minh, sắc mặt ba người đều có chút quái dị, Bắc Thần Ảnh lại khụ một tiếng, quay đầu đi, hắn thật sự là không đành lòng nói ra tình hình thực tế đả kích Lý Dao Dao.

Tô Lạc cười nhẹ, tỏ vẻ chính mình sẽ không để ý, liền gật đầu với Lam Tuyển: “Ngươi nói.”

Tỏ vẻ nàng đồng ý giao dịch này.

Dù sao Tô Lạc tài đại khí thô, một trăm con Tử Kinh Ngư mà thôi, đối với nhà giàu như nàng mà nói thì một trăm con Tử Kinh Ngư tính cái gì? Chính mình câu một chút là được.

Lam Tuyển tức khắc vui vẻ vô cùng, xê dịch tới chỗ Tô Lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui