Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

“Không phải là Tử Ngư Thủy Tinh thật chứ!” Lam Tuyển cũng lại gần, đầy mặt đều là thần kỳ.

“Cái này… Hình như là Tử Ngư Thủy Tinh thật.” Ám Dạ Minh quan sát một lúc lâu, sau đó chậm rãi mà đưa ra kết luận, tiện đà đưa ánh mắt phức tạp mà nhìn Tô Lạc một cái.

“Cái gì giống như? Vốn dĩ chính là thật.” Nam Cung Lưu Vân ngó bọn họ một cái, đối với hoài nghi của bọn họ tỏ vẻ bất mãn. 

Bắc Thần Ảnh tựa hồ nghĩ tới cái gì, tức khắc vui vô cùng: “Được chứ, hóa ra ngươi đã sớm biết Tử Ngư Thủy Tinh chân chính ở trong tay tẩu tử, cho nên mới không sợ hãi mà đặt cược với Thái tử, có phải hay không?”

“Sao lại không?” Nam Cung Lưu Vân bình thản thoải mái, đương nhiên nhướng mày.

“Các ngươi…” Bắc Thần Ảnh tinh thần trọng nghĩa mười phần mà chỉ trích: “Một người lúc trước dùng Tử Kinh Ngư lừa bịp tống tiền Thái tử 1500 viên tinh thạch, một người khác lại dùng Tử Ngư Thủy Tinh lừa bịp tống tiền Thái tử 1500 viên tinh thạch, các ngươi, các ngươi thật đúng là… Không phải người một nhà, không vào chung một cửa, trời đất tạo nên một đôi siêu cấp phúc hắc!” 

Nam Cung Lưu Vân tỏ vẻ, Bắc Thần Ảnh cuối cùng đã nói một câu thật đúng ý hắn, cho nên chỉ trích hắn, hắn toàn bộ tiếp thu, còn vừa lòng gật gật đầu: “Nói khá tốt.”

Lam Tuyển lại chạy lên, đầy mặt nghi hoặc: “Chẳng qua Tử Ngư Thủy Tinh sao lại ở trong tay tẩu tử chứ? Không phải thạch thất tốt đều bị mọi người đoạt đi rồi sao? Các ngươi không phải cuối cùng mới đến sao?”

Bắc Thần Ảnh, Ám Dạ Minh cũng sôi nổi tỏ vẻ nghi hoặc. 

Nam Cung Lưu Vân một tay ôm vai Tô Lạc, nhướng mày đắc ý nói: “Thì sao?”

Thì tính sao? Bắc Thần Ảnh ấp úng ra tiếng: “Đó có nghĩa là các người hầu như không có cơ hội tìm được Tử Ngư Thủy Tinh!”

Số phòng tốt năm rồi đều bị mọi người nhớ kỹ cả. 

Nam Cung Lưu Vân cười như không cười, chỉ chỉ Tô Lạc: “Có thể tìm được hay không phải Tiểu Lạc nhà ta.”

Bắc Thần Ảnh ba người hít một hơi: “Này Tử Ngư Thủy Tinh… Là tẩu tử lấy được?”

Nam Cung Lưu Vân còn tự hào hơn so với việc tự mình lấy được, còn đắc ý, nâng cằm hừ hừ nói: “Kia đương nhiên, cũng không xem là của ai.” 

Tô Lạc tức giận mà trừng hắn một cái: “Mặc kệ là của ai, cũng không phải của ngươi.”

Bắc Thần Ảnh ba người tức khắc cười phụt một tiếng.

Nam Cung Lưu Vân tức giận mà nhéo chóp mũi Tô Lạc: “Nha đầu này, không phá đám thì chết sao? Cứ phải không nể mặt bổn vương mặt mũi.” 

Bắc Thần Ảnh ba người thật là phục Tô Lạc, quả thực bội phục đến mức muốn quỳ lạy.

Nam nhân như Nam Cung, có vô số nữ nhân tắm sạch sẽ xếp hàng chờ hắn lâm hạnh, hắn muốn nữ nhân nào mà không có được?

Nhưng cố tình hắn lại thắt cổ chết trên cái thân cây tên Tô Lạc này, không chỉ cam tâm tình nguyện, còn đắc ý dào dạt. 

Thật sự không biết nên như thế nào nói hắn, thật sự là làm cho bọn họ nghiến răng nghiến lợi.

Tô Lạc đẩy ra Nam Cung Lưu Vân: “Đừng quấy rầy ta, đang làm chính sự.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im lặng, hai tròng mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tử Ngư nho nhỏ trong lòng bàn tay của Tô Lạc, chờ đợi nó nói cho mọi người biết con đường chính xác. 

Tô Lạc nhắm chặt hai mắt, tinh tế mà trấn an con tiểu Tử Ngư tràn ngập linh tính này.

Tiểu Tử Ngư tựa hồ cô đơn rất lâu, thật vất vả xuất hiện một chủ nhân có hơi thở mà nó rất thích, tức khắc hưng phấn vô cùng, nói chuyện thao thao bất tuyệt…

Trong đầu Tô Lạc bị bắt tiếp nhận vô số tin tức, rất nhiều đều là tin tức viễn cổ… 

Những tin tức này khiến nàng mơ mơ hồ hồ, tiểu Tử Ngư hưng phấn hơn nửa ngày mới dừng lại, lấy hơi nháy mắt một cái, Tô Lạc tận dụng mọi thứ dò hỏi nên đi con đường nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui