Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều chuẩn bị tốt để chiến đấu.

Con đường phía trước bắt đầu xuất hiện một chút ánh sáng.

Mọi người theo sát bước chân của Tô Lạc, thật cẩn thận, rón ra rón rén, ngưng thần nín thở mà đi về phía trước. 

Nam Cung Lưu Vân lại kéo Tô Lạc về phía sau mình, để hắn trở thành người đi đầu tiên trong đội ngũ.

Động tác rất nhỏ, có lẽ là hắn hành động theo bản năng, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế mà Tô Lạc mới cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Nàng ngước mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân một cái, lúc này hắn đang hết sức chăm chú mà đem lực chú ý đặt hết tại phía trước, cạnh mặt hoàn mỹ như một bức tượng thần Hy Lạp, thần sắc nghiêm túc cẩn thận, khác hoàn toàn với hình tượng bất cần đời ngày thường. 

Tô Lạc đã quên là ai nói, nam nhân lúc nghiêm túc là hấp dẫn nhất.

Lúc này, nàng cảm thấy những lời này rất đúng.

Xem nhiều bộ dáng kiệt ngạo ngang ngược bất cần đời của hắn, đột nhiên nhìn thấy hắn nghiêm túc lại cảm thấy phá lệ mê người, dường như khiến nàng không dời mắt được. 

Nhưng vào lúc này, phía trước truyền đến tiếng ma thú rống lên trầm thấp.

Thần sắc Nam Cung Lưu Vân hơi đổi, bước chân dừng lại.

“Làm sao vậy?” 

Bắc Thần Ảnh đè thấp thanh tuyến nhỏ giọng hỏi.

Nam Cung Lưu Vân không có nhìn hắn, nhưng lại gằn từng chữ một, nghiêm túc ngưng trọng nói ra bốn chữ: “Ma thú cấp tám.”

Ba người Bắc Thần Ảnh tức khắc hít một hơi. 

Một đường đi tới này đều thật an toàn, ngay cả một cọng lông ma thú cũng không nhìn thấy, không ngờ đến khi đi đến cuối đường thì lại gặp phải một con ma thú cấp tám.

Ma thú cấp tám, đó là khái niệm như thế nào?

Ba người bọn họ đều là cấp sáu, Nam Cung lợi hại chút cũng chỉ là cấp bảy, Tô Lạc… Khụ khụ, thực lực của nàng có thể không tính cũng được. 

Ba cấp sáu một cấp bảy, nếu là cường giả nhân loại thì còn có thể đánh một trận, nhưng đối phương là ma thú. Nếu ma thú và nhân loại cùng cấp thì thực lực của ma thú sẽ lớn hơn rất nhiều.

Bắc Thần Ảnh tức khắc cảm thấy đau đầu cực kỳ, có chút ảo não hỏi: “Không phải nói đây là con đường an toàn sao? Một đường thông suốt sao? Sao lại xuất hiện ma thú cấp tám chứ?”

Trong lúc nhất thời, mọi tầm mắt đều tập trung lên người Tô Lạc. 

Tử Ngư Thủy Tinh là của nàng, cũng là nàng nói chuyện với nó, trách nhiệm đương nhiên ở trên người nàng.

Tô Lạc tỏ vẻ vô cùng vô tội: “ConTử Ngư Thủy Tinh này của ta tuyệt đối là thật.” Nói xong, nàng nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân chứng thực.

Nam Cung Lưu Vân khẽ gật đầu, tỏ vẻ hắn có thể chứng minh. 

Tô Lạc thực không biết nói gì mà gãi đầu: “Nhưng rõ ràng vật nhỏ này nói cho ta biết phải đi con đường thứ năm, không phải nói chỉ cần đi theo Tử Ngư Thủy Tinh là được sao?”

Ba người Bắc Thần Ảnh hồ nghi mà nhìn Tô Lạc: “Ngươi xác định là  con đường thứ năm?”

“Tiểu Tử Ngư nói như vậy.” Tô Lạc thực khẳng định nàng lại lần nữa gọi Tử Ngư Thủy Tinh ra muốn hỏi cho rõ ràng. 

Nhưng khi nàng gọi tên Tiểu Tử Ngư ở trong đầu thì nó lại đang nằm ngủ ngon lành vô cùng, ngủ đến thiên hôn địa ám, dù nàng kêu to đến thế nào thì nó vẫn ngủ ngon lành không hề đáp lại.

Tô Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tay, ăn ngay nói thật: “Nó ngủ rồi.”

Khóe miệng Bắc Thần Ảnh co giật, hận không thể xách con cá ngu ngốc kia lên đánh mông. 

“Vậy làm sao bây giờ?” Bắc Thần Ảnh cuối cùng vẫn là giao quyền quyết định cho Nam Cung Lưu Vân.

Thần sắc Nam Cung Lưu Vân phức tạp mà nhìn Tô Lạc, nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Lạc ở lại đây, bốn người chúng ta đi qua là được.”

“Từ từ!” Tô Lạc lấy một cái hộp gỗ tử đàn tinh xảo từ trong không gian ra, thật cẩn thận mà đưa cho Nam Cung Lưu Vân: “Cầm cái này, có lẽ sẽ hữu dụng.” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui