Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc liền lập tức buồn bực: “Ngươi gian lận!”

Nam Cung Lưu Vân không tỏ ý kiến, lại  nói chen ngang: “Dù sao ngươi cũng không thể đổi ý, ai đổi ý là chó con.”

Tây Lăng quốc dân gian xác thật là có tập tục như vậy, lấy môi chạm vào môi, sau khi ấn vào rồi thề sẽ có hiệu lực, Nam Cung Lưu Vân chính là xem thường tốc độ Tô Lạc không nhanh bằng hắn. 

“Ta không nói chuyện với ngươi nữa!” Tô Lạc thở phì phì mà quay mặt qua chỗ khác.

Quay mặt qua chỗ khác, nàng phát hiện ra khuôn mặt mình có chút nóng lên, ngực phập phồng lên như nai con thở gấp, nhịp tim trở nên gấp rút.

Biểu hiện của cơ thể quả thật nói lên rất nhiều điều, chỉ là nàng cố tình xem nhẹ lờ đi không để tâm tới. 

Ở phía sau, Bắc Thần Ảnh, Lam Tuyển, Ám Dạ Minh ba người hai mắt nhìn nhau…

Nam Cung Lưu Vân thằng nhãi này bọn họ đã quen biết nhiều năm vậy rồi mà mỗi lần gặp lại vẫn bị hắn làm cho bất ngờ!

Không ngờ tới, thật sự là không thể ngờ tới. 

Ngày thường thằng nhãi này ra dáng đạo mạo thanh cao lạnh lùng tà mị, không ngờ đến lúc theo đuổi con gái lại mang bộ dáng vô sỉ này.

Bốn chiêu hãm hại lừa gạt này, hắn là vô tình hay cố tình dùng tới?

Nếu là các cô nương khác biết được nam thần trong lòng các nàng, Tấn Vương điện hạ cao cao tại thượng, lại ấu trĩ trẻ con như thế này nhất định sẽ hộc máu mà ngất đi. 

Ngay cả mấy trò nhỏ nhặt của hắn thôi nhất định cũng sẽ làm cho người ta nhìn mà phát run.

Ba người đang ở dùng ánh mắt giao lưu thảo luận, bỗng nhiên cảm giác được một trận gió lạnh buốt thổi tới, tức khắc, một cơn lạnh giá len lỏi từ lòng bàn chân lên đến tận sống lưng của cả ba…

Ba người vô cùng ăn ý đồng thời quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt thâm thúy lạnh lẽo của Nam Cung Lưu Vân. 

“Khụ khụ khụ…” Bắc Thần Ảnh không giữ bình tĩnh được, mới bị Nam Cung Lưu Vân nhìn như vậy thôi, tức khắc liền ho khụ khụ.

“Các ngươi rảnh lắm sao?” Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng hỏi, ba người bọn họ ncảm thấy như gió đông đang gào thét vậy.

“Không, không có, chúng ta rất bận, rất bận, đặc biệt bận.” Lam Tuyển trưng ra vẻ mặt vô tội, nói một cách bình thường 

“Xem ra sau khi trở về nên cho các ngươi đi tìm ma thú chơi đùa để khỏi nhàn hạ tám chuyện nhỉ.” Nam Cung Lưu Vân cười như không cười mà nhìn bọn họ.

“A… Không cần đâu!” Bắc Thần Ảnh dẫn đầu phục hồi tinh thần lại, la lên một tiếng, “Nhị ca anh tuấn tiêu sái thiên hạ vô song phong lưu phóng khoáng hoa gặp hoa nở, xin hãy buông tha, hãy mặc kệ, hãy xem như bọn đệ không tồn tại đi…”

Không không không, bọn ta không muốn chiến đấu với ma thú đâu! 

Nam Cung là đồ biến thái, chúng ta đạt linh lực cấp sáu, hắn tuyệt đối sẽ tìm tới hai ma thú cũng linh lực cấp sáu, sau đó đem nhốt chúng ta chung với ma thú đó… Hu hu, thật đáng sợ.

Đi ở phía trước Tô Lạc nghe được động tĩnh, không khỏi quay đầu lại, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Bắc Thần Ảnh còn chưa kịp cầu cứu, đã bị Nam Cung Lưu Vân không nóng không lạnh trừng mắt, liền cứng họng lại ngay. 

Nam Cung Lưu Vân ôm hai vai Tô Lạc, tươi cười ân cần, vẻ mặt bộ dáng lấy lòng: “Bắc Thần cảm thấy thực lực của chính mình quá kém, hạ quyết định phải luyện tập thật tốt, để lần sau không phải liên lụy ngươi. Hắn đang vô cùng hổ thẹn.”

Tô Lạc gật gật đầu, nhìn Bắc Thần Ảnh cười: “Như vậy cũng tốt, ở thời điểm nguy cấp, dựa vào thực lực của chính mình vẫn là yên tâm nhất.”

Bắc Thần Ảnh một khuôn mặt khổ sở, tưởng có thể kể khổ, Tô Lạc lại sớm bị Nam Cung Lưu Vân thằng nhãi này lôi đi mất. 

Đồ phân biệt đối xử giữa hai giới tính, đồ vô nhân tính! Mãnh liệt yêu cầu được đãi ngộ ngang nhau! Bắc Thần Ảnh chỉ muốn gào lên, nhưng đành thôi không dám.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui