Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Bảy ngày trong miệng Nam Cung Lưu Vân này, từ ngày thứ nhất đã gặp tai nạn không ngừng.

Không phải gió thổi mưa rơi, không phải thiên tai tự nhiên thì lại xảy ra tai nạn.

Mới đem Nam Cung Lưu Vân xử lý sạch sẽ, Tô Lạc lau dọn nước đọng trên mặt đất, mang thùng nước ra bên ngoài đổ. 

Ai biết, nước trong thùng vừa hắt ra, lại có một người đi tới.

Nhìn thấy khuôn mặt hung ác dữ tợn trước mắt, Tô Lạc cảm giác có một tia quen thuộc.

Trên khuôn mặt đó vết thương dày đặc, gồ ghề lồi lõm, trong đó một con mắt bị lồi ra, thoạt nhìn rất là ghê người. 

Đối phương chỉ có một mắt, giống như ngâm nọc độc, sống chết nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, không hề nháy mắt.

Kinh ngạc, vui mừng, căm ghét, thù hận… Tất cả đều tập trung trên con mắt kia, hiện ra ánh sáng âm u xanh thẳm.

“Lý… Ngạo Thiên?” Tô Lạc mất một lúc lâu mới nhận ra. 

Người quái dị này lại là Lý Ngạo Thiên? Quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Nhớ tới Lý Ngạo Thiên mấy ngày trước, một thân mặc cẩm bào xanh đen, mặt mày anh tuấn sáng sủa, ngũ quan khôi ngô, tuy không bằng Nam Cung Lưu Vân, nhưng diện mạo cực kỳ xuất chúng.

Nhưng bây giờ hắn quả thực xấu kinh thiên động địa, quỷ thần cũng khiếp sợ, dán ở trên cửa có thể trừ tà, treo ở đầu giường có thể tránh thai. 

Lý Ngạo Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, nghiến răng nói: “Xú nha đầu! Trời không phụ ta! Rốt cuộc ta cũng đã tìm được ngươi!”

Móng tay Lý Ngạo Thiên như chim ưng, nhanh như chớp nắm lấy bả vai Tô Lạc.

Từ anh tuấn tài giỏi đến xấu xí không chịu nổi, toàn bộ đều do xú nha đầu này ban tặng! 

Hận bị hủy dung, giống như mối thù giết cha, không đội trời chung. Hôm nay nếu không giết nha đầu này, hắn Lý Ngạo Thiên còn mặt mũi nào mà sống trên đời.

Chiêu thức của Lý Ngạo Thiên như gió táp, tốc độ nhanh như chớp, Tô Lạc không kịp né tránh, té xuống đất, khó khăn lắm mới tránh được móng vuốt của hắn.

Lúc đó, trong lòng Tô Lạc hết sức kinh sợ! 

Đây rốt cuộc là chuyện gì? Lý Ngạo Thiên không bị Linh Đạn Cầu nổ chết còn chưa tính, võ công của hắn lại tinh tiến hơn! Lại không phải chỉ tiến bộ một chút!

Lý Ngạo Thiên nổi giận đùng đùng tập kích Tô Lạc, một bóng người xuất hiện nhẹ nhàng không tiếng động ở cửa động nói: “Dừng tay.”

“Nam Cung Lưu Vân?” Tay Lý Ngạo Thiên tạm thời dừng lại, khiếp sợ trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân. 

Đầu óc nhất thời có chút thất thần.

Hắn không phải bị nhốt cùng Dao Dao trong Hợp Hoan Thất sao? Như thế nào lại một mình xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ Dao Dao cũng ở chỗ này?

Nam Cung Lưu Vân đứng khoanh tay, dáng người rắn rỏi như cây tùng, thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng liếc Lý Ngạo Thiên: “Ngươi đang làm cái gì?” 

Bị ánh mắt hắn lướt qua, Lý Ngạo Thiên theo bản năng lùi một bước.

Rất nhiều năm trước, Lý Ngạo Thiên vẫn luôn sống dưới danh tiếng của Nam Cung Lưu Vân, cho nên đối với người trước mặt, Lý Ngạo Thiên vẫn luôn có bản năng kính sợ và phục tùng.

Cho nên, Nam Cung Lưu Vân không có ra tay, chỉ lạnh nhạt đứng ở đó, lại có thể khiến cho lòng Lý Ngạo Thiên cảm giác phòng bị, kiêng dè dừng tay. 

“Ngươi sao lại ở chỗ này? Dao Dao đâu? Ngươi làm gì nàng ấy?” Ánh mắt Lý Ngạo Thiên lạnh lùng nghiêm nghị, tràn đầy buồn phiền và hận ý.

“Bổn vương làm gì nàng ấy?” Nam Cung Lưu Vân thần sắc lạnh nhạt đứng khoanh tay, cười như không cười, nhướng mày liếc hắn: “Ngươi sao không hỏi, nàng ấy làm gì bổn vương?”

Lồng ngực Lý Ngạo Thiên nhất thời không thông, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc không tự nhiên. 

Chuyện trong Hợp Hoan Thất thật ra hắn đã sớm biết, hắn cũng đã khuyên giải qua, nam nhân không giống nữ nhân, cho dù phát sinh quan hệ cũng không trói buộc được hắn, nhưng Dao Dao nhất định lấy phương thức này bắt hắn cưới nàng, người làm ca ca như hắn có thể làm thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui