Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nam Cung Lưu Vân nghiêng đầu, chân mày như kiếm, cười nhìn Tô Lạc: “Thành công?”

“Ừ!” Tô Lạc nở rộ một nụ cười nhàn nhạt, thư giãn duỗi duỗi người, cao hứng mà nói: “Ông trời quả không phụ lòng người, rốt cuộc cũng đạt linh lực cấp bốn, quả thật không dễ dàng.”

Nam Cung Lưu Vân xoa bóp chóp mũi nàng, dở khóc dở cười: “Với ngươi còn không dễ dàng, với người khác chẳng phải sẽ không có chỗ dung thân? Ngẫm lại ngươi cũng mới tu luyện có mấy ngày.” 

Tô Lạc chớp chớp mắt, oán trách nói: “Cái gì mấy ngày, đã năm tháng rồi.”

“Đã năm tháng rồi? Cái này còn bảo lâu?” Nam Cung Lưu Vân khóe miệng nhếch lên, giờ phút này hắn trông vô cùng mê hoặc: “Không đến năm tháng, từ không đến có, từ cấp một đến cấp bốn, tốc độ này là sao chứ? Lịch sử đại lục ghi chép tới tận bây giờ, chưa bao giờ ghi nhận được trường hợp như thế này.”

Tô Lạc tức khắc hai mắt sáng lên, trở nên có thần: “Thật vậy chăng? Vậy ra ta là kẻ đầu tiên ở đại lục phải không?” 

“Phải!” Trên khuôn mặt mỹ lệ yêu tà tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân là đôi mắt trầm đen trong vắt như thủy tinh óng ánh, hắn khẳng định mà nói, “Chỉ xét đến tốc độ tu luyện, xác thật đúng rồi.”

Tô Lạc tức khắc vui rạo rực mà, khóe miệng nhếch lên cao cao, mắt cũng cong lên thành nét cười.

Lúc trước nàng còn vẫn luôn oán giận tốc độ tu luyện của chính mình quá chậm, thực lực quá yếu, thế cho nên vẫn luôn bị người đuổi giết phải chạy giữ mạng, quả thực chưa có qua mấy ngày sống yên ổn. 

Nhưng nghe Nam Cung Lưu Vân như giải thích vậy, tâm nàng tức khắc liền cân bằng.

Lại nói tiếp, tốc độ tu luyện này của nàng đã rất nhanh. Phải biết rằng, Tô Khê tục xưng tiểu thiên tài, nhưng nàng hiện tại mười bốn tuổi cũng bất quá mới cấp bốn, so với mình thì sao?

Lúc trước nàng còn ở trước mặt mình mà diễu võ giương oai, nhưng hiện tại, mình hoàn toàn có thể đạp nàng dưới lòng bàn chân. 

Nam Cung Lưu Vân mặt mày như tranh vẽ, cười nhìn nàng: “Nếu như sau này vẫn giữ được tốc độ này, thì trong vòng hai năm đạt được cấp tám, cũng không phải không có khả năng.”

“Ngươi nịnh quá rồi.” Tô Lạc cười vô cùng tươi.

Bỗng nhiên, Tô Lạc sắc mặt hơi đổi, nàng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cục đá trong tay, tiện đà kinh ngạc mà nhìn Nam Cung Lưu Vân, không tiếng động dò hỏi. 

Nam Cung Lưu Vân tầm mắt rơi xuống tảng đá kia, tức khắc cũng có chút hết không biết nói sao.

“Này… Là chuyện như thế nào?” Tô Lạc chỉ vào cục đá thần kỳ kia, ngạc nhiên hỏi.

Vừa rồi còn chậm rãi hấp thu nhiệt khí chung quanh Tô Lạc, nhưng từ sau khi Tô Lạc chính thức đạt được cấp bốn, cục đá giống như được ăn uống lập tức to lên! 

Nếu nói lúc trước cục đá là ăn chậm nhai kỹ, như vậy hiện tại nó đang ăn ngấu nghiến.

Tảng đá giống như có một loại ma lực thần kỳ, có thể làm ngọn lửa tự động vọt tới chỗ nó.

Sau đó, mắt thường cũng có thể thấy được nó cắn nuốt ngọn lửa, trực tiếp biến mất. 

“Ngươi có cảm thấy hang động lửa đang có chút biến hóa hay không?” Tô Lạc hồ nghi hỏi.

Sao nàng lại cảm thấy nhiệt độ của ngọn lửa trong hang động so với lúc tiến vào có phần giảm đi? Chẳng lẽ là do thực lực của nàng đã tăng lên?

Ai ngờ Nam Cung Lưu Vân một đôi băng mắt đen nhánh thâm thúy, hơi hơi gật đầu: “Ngay cả ngươi cũng phác giác ra, vậy nhiệt độ quả thật giảm khá rõ ràng.” 

“Nói vậy là sao? Thực lực của ta tệ lắm sao?” Tô Lạc trừng hắn một cái, rồi lại đứng đắn nói, “Không lẽ thực sự là do cục đá này đã hút đi?”

Nam Cung Lưu Vân cười đến có chút cao thâm khó đoán, lông mi đen nhánh dày đậm xinh đẹp, còn hơi hơi cong lên, môi cũng cong nhẹ lên càng thêm mê hoặc.

Chỉ thấy hắn buồn cười mà vỗ vỗ đầu Tô Lạc: “Vận may của nha đầu này, phải biết tự mình vui lên đi chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui