Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Lần thứ ba này, trong mười khối cắt ra ba viên tinh thạch màu xanh lá và một viên tinh thạch màu xanh biếc.

Tổng cộng có hai viên tinh thạch màu xanh biếc, ba viên tinh thạch màu xanh lá và một viên tinh thạch màu vàng.

Còn Tô Lạc lại đi theo con đường bách phát bách trúng.

Lần đầu tiên không thể nghi ngờ là tinh thạch màu xanh biếc. Lần thứ hai là một viên tinh thạch màu xanh biếc cộng thêm ba viên tinh thạch màu xanh lá. Lần thứ ba là hai viên tinh thạch màu xanh biếc và hai viên tinh thạch màu xanh lá.

Tổng cộng là bốn viên tinh thạch màu xanh biếc, năm viên tinh thạch màu xanh lá!

Quan trọng nhất là nàng cắt chín khối nguyên thạch, cả chín khối đều đổ trướng, không có một viên nào là phế liệu!

Quả thực là không phục cũng không được.

Lúc này, mọi ánh mắt ở hiện trường đều tập trung đến trên người Tô Lạc, từng ánh mắt như đèn pha sáng rọi chói vô cùng.

“Ngươi gian lận!” Đôi mắt lạnh lùng của Lý Ngạo Khung gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc, trong mắt là sát khí dạt dào.

Nhất định là gian lận! Nếu không, dù là tinh thạch vương chân chính đến cũng không có khả năng có chiến tích như vậy.

Lý Ngạo Khung tuyệt đối không tin một người có thể hoàn toàn dựa vào may mắn cũng sẽ nghịch thiên đến mức này. Nếu may mắn mà đáng tin thì cần đổ thạch sư làm gì nữa?

Tô Lạc kéo khóe miệng, thong thả ung dung mà liếc hắn một cái: “Gian lận? Xin hỏi gian lận như thế nào? Lý đại công tử có muốn tự mình làm mẫu một lần hay không?”

Lý Ngạo Khung luôn luôn là đối tượng để mọi người sùng bái, có từng bị người chế nhạo qua sao? Có từng bị người dùng ánh mắt trào phúng mỉa mai xem nhẹ bao giờ chưa?

Gía trị tức giận trong lòng hắn tăng nhanh, tức muốn hộc máu giận dữ nói: “Tiểu tiện nhân, ngươi còn dám xảo biện!”

Cũng dám mắng nàng là tiểu tiện nhân! Trong mắt Tô Lạc hiện lên một chút lạnh lẽo, lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ tới một loại mắng chửi người thật kinh điển.

Vì thế, Tô Lạc không chút để ý mà ngó hắn một cái: “Tiểu tiện nhân mắng ai?”

“Tiểu tiện nhân mắng ngươi!” Lý Ngạo Khung đang tức điên, thuận miệng nói tiếp.

Tô Lạc che miệng cười: “Tiểu tiện nhân ngươi mắng ta cái gì nha? Nói ra cho mọi người cùng nghe.”

“Phốc!” Bắc Thần Ảnh là người thứ nhất nhịn không được, phụt một cái cười ra tiếng.

“Ha ha ha ha ha!” Lam Tuyển vừa rồi còn sầu bi như mỹ nhân cổ điển đã ôm bụng, thực không hình tượng mà ngã ngồi ở trên ghế, vỗ cái bàn cười ha hả như điên.

“Ngươi!” Lý Ngạo Khung tức giận chỉ Tô Lạc, cái tay kia bởi vì tức giận mà run rẩy không thôi.

Tô Lạc thực vô tội mà khoanh tay, ân cần dạy bảo: “Lý đại công tử là người văn nhã, hà tất phải học bộ dáng thô lỗ của bọn lưu manh trên đường? Phải biết mắng chửi người ngược lại sẽ thành mắng mình.”

“Đáng giận!” Lý Ngạo Khung chỉ cảm thấy huyết áp trong người mình đang không ngừng dâng lên. Hắn hận không thể nhào lên bầm thây nha đầu thúi trước mắt này ra vạn mảnh!

Người kiêu ngạo tự phụ như Lý Ngạo Khung xưa nay không có ưu thế gì khi cãi nhau, nên hắn đã nhanh chóng bị Tô Lạc mồm mép dẻo quẹo gắt gao áp chế.

“Lý đại công tử, ngươi hà tất phải tự làm khổ mình như thế? Chẳng lẽ là bởi vì ngươi thua cho nên thẹn quá thành giận?” Tô Lạc thật khinh thường nhìn hắn.

Lý Ngạo Khung thật vất vả mới đè nén được cảm xúc lại bị kích tới mức huyết áp lại thình thịch vụt tăng.

Nhưng mà, hắn tự biết mình đuối lý, không tiếp tục càn quấy nữa.

Tô Lạc miệt thị nhìn Vương Trung Quỳ một cái: “Ngươi cắt đi, chờ ngươi cắt ra bốn viên tinh thạch màu xanh biếc, năm viên tinh thạch màu xanh lá, ta lại cắt tiếp.”

Nói xong, Tô Lạc thực tiêu sái mà xoay người, lưu loát mà trở về đội ngũ, ném Vương Trung Quỳ và Lý Ngạo Khung sang một bên.

Thái độ làm lơ như vậy, nếu là lúc nãy, Lý gia đại công tử há có thể nuốt xuống cơn tức này? Hắn đã sớm phẩy tay áo một cái đánh đối phương biến thành xác khô, nhưng hiện tại tài nghệ không bằng người, hắn có thể làm sao bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui