Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô Lạc ban đầu dự dịnh ngày hôm sau sẽ rời đi.

Nhưng làm thế nào chịu nổi những trò chơi xỏ đáng yêu rồi giả vờ đáng thương của Nam Cung Lưu Vân chứ?

Phải biết, trên phương diện này Nam Cung Lưu Vân luôn có lòng dạ đen tối, có tiềm năng vô song, Tô Lạc trước mặt hắn cũng chỉ giơ tay xin hàng. 

Vậy là cứ hết lần này tới lần khác, nấn ná tới ngày thứ bảy.

“Thực sự là ta phải đi rồi. Ta ở đây bao nhiêu ngày rồi, cha ta chắc sớm đã phát điên lên mất, để tránh lại xảy ra chuyện gì, ta nên về rồi.” Tô Lạc nhẫn nại giải thích: “Đương nhiên, nếu như ta chuyển tới đây sống thì sẽ tự do hơn nhiều.”

Nam Cung Lưu Vân chậm rãi nói với nàng: “Muốn rời đi cũng được thôi, đưa bổn vương đi cùng một chuyến tới Nam Sơn.” 

Vốn dĩ chuyện đi Nam Sơn sớm đã dự tính trước rồi, chỉ là do việc của Nam Cung Lưu Vân nên mới bị trì hoãn tới tận bây giờ.

Tô Lạc chán ghét chướng khí mù mịt ở Tô Phủ.

Nam Cung Lưu Vân chán ghét Tô Phủ chướng mắt. 

Cho nên hai người mới cùng nhau quyết định đi Nam Sơn một chuyến, nếu như thuận lợi, Tô Lạc có thể cơ hội nhanh chóng được chuyển ra ngoài.

Bởi nàng đã chịu đủ Tô Phủ và Tô Tử An, sau khi chuyển ra rồi sẽ không phải nhìn thấy những thứ đó nữa.

Long Lân Mã phi rất nhanh, lại cộng thêm phần thưởng là Linh tuyền thủy, cho nên cả chặng đường nó chạy như bay. 

Không lâu sau, Long Lân Mã đã đưa Tô Lạc và Nam Cung Lưu Vân tới đỉnh Nam Sơn.

Nam Sơn, rất nhiều ngươi nghe hai chữ này như sấm đánh bên tai, nhưng lại có rất ít người có cơ hội được tới Nam Sơn, bởi đây là vùng đất chỉ thuộc về Tấn Vương Điện hạ.

Đỉnh núi chính là vị trí bắt mắt nhất, đứng lặng nhìn tòa cung điện vàng son lộng lẫy. 

Đứng trước cổng lớn cung điện khí thế hiên ngang, Tô Lạc có chút giật mình.

Đây đúng là một kiến trúc vô cùng nguy nga tráng lệ, còn tinh tế gấp nhiều lần so với Hoàng cung, quả đúng là Nam Cung Lưu Vân có khác, chỉ có hắn mới không sợ cha hắn.

Tô Lạc quay đầu, nhìn Nam Cung Lưu Vân: “Đây là cái mà trước kia ngươi nói với ta là “khuôn viên nhỏ” sao? 

Trước đó, Tô Lạc vẫn còn cho rằng đó chỉ là một cái khuôn viên be bé thôi, cùng lắm thì cũng chỉ to bằng Tô Phủ...ai ngờ, nó lại to lớn như thế này.

Nam Cung Lưu Vân vô thức gật đầu, còn khoa tay múa chân nói: “Không phải là khuôn viên bé thôi sao? Mới chỉ to có tầm này.”

Tô Lạc không còn lời nào, chỉ đành ngửa cổ nhìn trời. 

Khoảng cách giữa hai người bọn họ còn sâu hơn cả Rãnh Mariana.

Đây nào phải là khuôn viên nhỏ bé gì? Rõ ràng là một cung điện nguy nga tráng lệ! Hơn nữa còn đẹp hơn Hoàng cung gấp nhiều lần, diện tích cũng gấp mấy lần so với cung điện... mà chỉ có mình nàng ở thôi sao.

Cũng không biết Nam Cung Lưu Vân hứng thú tà ác gì, mà lại dùng tiền làm chăn, dùng bạch ngọc làm thềm, xa xỉ quá mức. 

Nhưng điều quan trọng hơn, là cái “khuôn viên” này chiếm 1/3 Nam Sơn này, mà hắn còn dám nói là “khuôn viên nhỏ”.

“Đến đây, bổn vương dẫn ngươi đi, ngươi nhất định sẽ rất thích.” Nam Cung Lưu Vân đã quen với cảm giác nắm lấy bàn tay nõn nà trắng ngần của Tô Lạc rồi dẫn đi.

Hai bên đại điện, người hầu kẻ hạn đứng xếp thành hai hàng dài. 

Mặc dù gọi họ là người hầu kẻ hạ, nhưng người nào người đấy cũng đều mặt mũi sáng sửa, sống lưng thẳng tắp, tràn đầy năng lượng, dường như được tuyển chọn kỹ càng từ trong hạng vạn người.

Tô Lạc khẽ nhướng mày.

Nam Cung Lưu Vân cũng chỉ tới ngẫu nhiên mới tới đây một vài lần, có nhiều thuộc hạ một năm cũng không được nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân, nhưng tất cả bọn họ đều được tuyển chọn kỹ càng. 

Có thể thấy tiêu chuẩn của Nam Cung Lưu Vân cao như thế nào.

Lúc đó, tất cả bọn họ đều cúi người kính lễ, dưới uy thế của Nam Cung Lưu Vân và vị khách tôn quý đi cùng hắn tới, bọn họ không ai dám thở mạnh, lại càng không dám ngước mắt lên nhìn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui