Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nam Cung Lưu Vân ôn nhu nhìn nàng, an ủi mà vỗ vỗ lên bả vai gầy của nàng: “Muốn đột phá còn cần có kỳ ngộ. Có lẽ thêm một thời gian nữa, ngươi sẽ đột phá được nên đừng có gấp gáp. Chuyện này càng gấp càng không thành.”

“Cũng có thể đến dăm ba năm sau, ta vẫn không đột phá được, đúng không?” Tô Lạc bất đắc dĩ mà trừng hắn.

“Nói bậy. Lạc nha đầu của bổn vương thông minh như thế, sao có thể kéo dài tới dăm ba năm sau? Không biết chừng dăm ba bữa nữa là có thể đột phá rồi.” Nam Cung Lưu Vân dịu dàng ấn chóp mũi như tuyết ngọc tiếu lệ của nàng. 

Tô Lạc tức giận liếc Nam Cung Lưu Vân một cái. Hắn nói cái gì dăm ba bữa, làm như nàng là thần tiên cái thế vậy.

Tô Lạc cuối cùng vẫn lặng lẽ thở dài: “Nhưng muốn đột phá được thì phải làm thế nào đây? Hoàn toàn không có manh mối nào hết.”

Nam Cung Lưu Vân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta ở Nam Sơn cũng đã một thời gian rồi. Qua mấy ngày nữa, chúng ta xuống núi đi.” 

Có đôi khi là do trong đầu thiếu mất một loại linh cảm nào đó. Khi linh cảm xuất hiện thì cứ tự nhiên mà đột phá thôi.

“Được, vậy cũng hay.” Tô Lạc tỏ vẻ tán đồng.

Bởi vì nàng chăm chỉ tu luyện mà tinh thạch của nàng đã chẳng còn bao nhiêu, cần phải nghĩ biện pháp kiếm thêm thôi. 

Nhớ tới Thái Tử điện hạ còn thiếu nàng số lượng lớn tinh thạch, trong đôi mắt Tô Lạc đột nhiên xuất hiện tia gian tà.

1500 viên tinh thạch màu xanh lá có thể đủ cung cấp cho việc tu luyện của nàng suốt một thời gian dài nha.

“Chúng ta xuống núi rồi đi đòi nợ thôi. Hắc hắc. Không biết Thái Tử điện hạ chuẩn bị đủ lượng tinh thạch để trả cho ta chưa?” Tô Lạc càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ. 

Ngày hôm sau, Nam Cung Lưu Vân dẫn Tô Lạc xuống núi.

Long Lân Mã vì muốn thể hiện thật tốt trước mặt Tô Lạc nên bốn chi của nó lướt băng băng như bay, quan trọng nhất chính là trọng tâm rất vững, khiến người ta có cảm cảm như đang đi trên đất bằng.

“Có Long Lân Mã thật là hạnh phúc, vừa nhanh lại vừa vững vàng. Mỗi lần đi ra ngoài không cần lo lắng chuẩn bị nhiều thứ.” Tô Lạc khen ngợi nó. 

Nam Cung Lưu Vân có chút khó xử.

Hắn từng nghĩ tặng cho nàng một con để khiến nàng vui vẻ. Nhưng sau đó, hắn sẽ không thể cùng nàng ngồi chung một con ngựa nữa. Như vậy thì hắn mất nhiều hơn được.

Cho nên Tấn Vương điện hạ liền nghĩ, thứ gì hắn cũng sẽ tặng nàng, riêng Long Lân Mã thì không. 

Trong khi tâm trí Nam Cung Lưu Vân đang hoạt động hết công suất thì Tô Lạc lại kéo kéo tay hắn. Hai mắt nàng sáng lên, lập lòe tia hứng thú: “Này, phía trước hình đã xảy ra chuyện gì đó.”

Nếu là trước kia, Nam Cung Lưu Vân căn bản là không để mắt đến những việc vặt vãnh. Nhưng hiện tại, nếu Lạc nha đầu của hắn thấy hứng thú, hắn sẽ cố gắng liếc mắt nhìn một cái.

Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc vén màn xe lên, nhìn ra bên ngoài. 

Lúc này, Long Lân Mã đã chạy đến chỗ cửa thành.

Bởi vì là mới sáng sớm nên ngoài thành có rất nhiều bá tánh đề vai khiêng hàng hóa vào thành.

Ngoại trừ những người đó, còn có rất nhiều xe ngựa ngừng lại ven đường, ngay ngắn xếp hàng chờ đến lượt trình giấy thông hành. 

Thoạt nhìn, tất cả đều ngay ngắn, trật tự. Tuy rằng người đông nhưng tốc độ xét giấy tờ lại không hề chậm.

Nhưng quanh cảnh yên bình này lại bị một roi đánh nát.

Chỉ thấy một chiếc xe ngựa phóng rất nhanh, hướng thẳng cửa thành mà chạy như bay. Người đánh xe uy vũ mà quất roi, hướng hai bên gầm lên: “Tránh xa, tránh ra. Tất cả tránh ra nhanh lên, không biết chúng ta là người của phủ Thái Tử sao? Nhanh chóng cút sáng một bên! Bằng không bị roi đánh chết bây giờ!” 

Thái độ thật kiêu ngạo không ai bằng! Quả thật đáng giận.

Nhưng mọi người vừa ngẩng đầu, nhìn thấy thân xe có chạm trổ tám cái đầu rồng, tức khắc mặt mũi tối sầm như màu đất, theo bản năng mà nhanh chóng lùi sang hai bên.

Quý phủ của Thái Tử, ai dám trêu chọc? Mau chạy tránh đi, miễn rước lấy phiền toái. 

Nhưng người đông, xe ngựa nhiều, có con ngựa nào có thể linh hoạt như người sống chứ?

Trong lúc nhất thời, binh hoang mã loạn, toàn bộ hàng lối lập tức loạn thành một nồi cháo. Vô số tiếng thét chói tai hợp lại với nhau khiến tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn.

Người nào thân thể linh hoạt thì sớm trốn thật xa, còn kẻ nào tránh né không kịp thì tức khắc bị vó ngựa đạp dưới chân. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui