Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nguồn gốc của chuyệ này không phải là bởi vì nha đầu thối đó sao?

Trên gương mặt Hoàng Hậu hiện ra một nụ cười lạnh lùng mỉa mai, nhưng nụ cười đó cũng nhanh chóng biến mất, rồi bà lại nghiêm mặt, trước sau vẫn ngồi đoan trang đạo mạo trên ghế.

Nửa giờ đồng hồ trôi qua, Nam Cung Lưu Vân cũng đã tới, đi bên cạnh hắn còn có Tô Lạc. 

Cảnh Đế không thèm liếc mất nhìn Tô Lạc, trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, giọng phẫn nộ quát: “Ngươi lại làm ra trò gì vậy hả? Tạo phản sao?”

Cảnh Đế đập ầm ầm xuống bàn đang chất đầy tấu sớ về tội trạng của Nam Cung Lưu Vân.

Chỉ trong một thời gian ngắn, tấu sớ tội trạng của Nam Cung Lưu Vân đã giống như tuyết bay đầy Ngự thư phòng, chất lại cao tới nửa thước. 

Lúc này trong lòng Cảnh Đế vô cùng không vui.

Vừa vì sự hoang đường đần độn của Thái tử, vừa vì sự tuyệt tình cay độc của Nam Cung Lưu Vân.

Nam Cung Lưu Vân bình tĩnh hành lễ, vẻ mặt không chút cảm xúc đứng ở đó. 

“Ngươi nói đi! Ngươi đã làm ra những chuyện gì? Lệnh cho một đám người ẩu đả, phóng hỏa, cướp bóc! Một đế đô đang tốt đẹp như vậy bị ngươi biến thành tối tăm rồi loạn, tiếng oán trách lầm than của dân chúng đầy đường, ngươi nói đi, ngươi nói rốt cuộc là ngươi đang làm cái gì!”

Đối diện với một Cảnh Đế đang tức tối tột cùng, Nam Cung Lưu Vân vẫn bình tĩnh, thậm chí còn cong miệng cười.

“Phụ Hoàng, những tội trạng đó người vẫn chưa xem rõ sao?” 

“Trẫm đang hỏi ngươi đó!” Cảnh Đế đập mạnh tay xuống bàn.

Trước mặt các con, ông ta thực sự đã tìm ra sự nghiêm khắc cần có của một người quân phụ.

Từ lúc bắt đầu ông đã luôn giữ sự tức giận này, nhưng người bị quở trách thì vẫn điềm tĩnh như không. 

Điều này khiến Cảnh Đế thấy mình giống như tên ngốc đang tự diễn trò một mình.

“Ồ.” Nam Cung Lưu Vân gật đầu như thật, nghiêm túc hỏi lại: “Phụ hoàng, trong thiên hạ này chuyện nợ tiền phải trả tiền là đạo lý rất bình thường ở đời đúng chứ?”

Cảnh Đế lập tức bị hỏi ngược trở lại, ông dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Thái tử, nhìn thấy ánh mắt mập mờ của hắn, trong lòng Cảnh Đế không thể không thở dài. 

Thái tử biến thành bộ dạng như vậy, không thể không nói có công của Lão Nhị.

Lão Nhị thực sự quá xuất sắc, bao năm qua Thái tử luôn sống dưới cái bóng của mình, cũng khó trách hắn dễ lầm đường lạc lối.

Cảnh Đế ho khan một tiếng: “Hắn vô duyên vô cớ sao lại nợ ngươi nhiều tinh thạch như vậy? Lẽ nào là do ngươi bày ra?” 

Nếu nói tới mưu kế, Lão Nhị muốn trù tính Lão Đại, Lão Đại làm sao đều có thể qua khỏi những mưu kế đó.

Thái tử ngẩng đầu, nghiêm giọng nói: “Phụ Hoàng anh minh, chính là Nam Cung Lưu Vân có âm mưu hãm hại Nhi thần!”

Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân lộ rõ sự mỉa mai, ánh mắt lãnh đạm nhìn Thái tử, từ cao nhìn xuống liếc hắn: “Ồ? Nếu như nhẹ dạ cả tin để bị người ta lừa, thì không phải Thái tử quá ngu xuẩn rồi sao?” 

Tô Lạc đứng cạnh Nam Cung Lưu Vân cũng cười lạnh.

Trước mặt Hoàng Đế Hoàng Hậu, Nam Cung Lưu Vân lại dám nói ra những lời cay độc, không thèm kiêng nể ai như vậy, lẽ nào không thấy sắc mặt của Hoàng Đế Hoàng Hậu đều đang nghiêm mặt rồi lại sao?

“Ngươi...” Cơn giận trong lòng Thái tử bốc lên, nhưng hắn không nói ra những lời độc địa như Nam Cung Lưu Vân, không có lời nào phản bác lại được. 

Cảnh Đế nhẫn nại thở dài.

“Được rồi, ngươi câm miệng cho ta.” Cảnh Đế quở trách Thái tử, rồi quay ra nói với Nam Cung Lưu Vân: “Lão Nhị, xem mặt mũi của Phụ Hoàng, bỏ qua chuyện này được không?”

Ở trong chăn mới biết chăn có rận, Cảnh Đế cảm thấy vô cùng đau đầu. 

Những lời này của Cảnh Đế rõ ràng  là đang thiên vị Thái tử.

Chuyện do Nam Cung Lưu Vân gây ra ban sáng, tổn thất của Thái tử tính đi tính lại cũng chỉ mới mấy trăm viên tinh thạch xanh biếc.

Nhưng lúc này Hoàng Đế muốn bỏ qua mọi chuyện. 

Thái tử mừng thầm, nếu như quả thật như vậy, hắn còn có thể chịu được.

Nhưng Nam Cung Lưu Vân cũng không phải là người để mình chịu thiệt...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui