Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Ầm!” Cảnh Đế chỉ cảm thấy như có tiếng sấm nổ ỳ ùng trong đầu mình.

Lúc này toàn bộ máu trong cơ thể ông ta như vọt hết lên não, hai tai ù đi, sắc mặt cứng lại.

Hắn nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân, run người nói: “Ngươi nói cái gì?” 

Nhưng, bên khóe miệng Nam Cung Lưu Vân lại lộ rõ nụ cười giả tạo xấu xa, hắn quang minh chính đại nhắc lại một lần nữa: “Có phải là làm Hoàng Đế rồi thì Lạc nha đầu của Bổn vương có thể tùy ý ra vào ngự thư phòng rồi không?”

Không nghe nhầm, lời nói của Lão nhị nói ra quả thật rất nghiêm trọng!

Sắc mặt Cảnh Đế liền trở nên khó coi, phẫn nộ quát: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi thật to gan, đừng cho rằng Trẫm không phạt được ngươi!” 

Chỉ bởi vì muốn nha đầu này có thể tùy ý vào ngự thư phòng, mà tên tiểu tử thối này muốn cướp ngôi sao? Cảnh Đế cảm thấy vỏ não đau lên, như muốn ngất đi.

Nhìn thấy cha con Cảnh Đế và Nam Cung Lưu Vân tương đấu, người vui nhất không ai khác chính là Hoàng Hậu và Thái tử.

Hai người bọn họ nhìn nhau thầm cười, không ai lên tiếng làm phiền. 

Trong suy nghĩ của hai người bọn họ, để cho hai cha con họ đấu với nhau càng dữ dội càng tốt.

Nam Cung Lưu Vân lãnh đạm cười: “Nam Cung Cảnh, người phạt ta sao?”

Nam Cung Cảnh... hắn lại dám gọi cả tên của Hoàng Đế! Trong mắt hắn còn coi có Quân phụ nữa không? 

Lúc này, Cảnh Đế tức giận suýt chút nữa thổ huyết.

Tô Lạc có chú lo lắng kéo kéo tay Nam Cung Lưu Vân.

Hai người đứng rất gần, thông qua độ ấm bàn tay hắn, nàng có thể cảm nhận được ưu tư cất giấu trong tim hắn. 

Trong sư ưu tư đó có cả phẫn nộ, có sự không cam lòng, còn có cả sự thù hận...

Tô Lạc không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã khiến Nam Cung Lưu Vân lại coi Cảnh Đế như kẻ thù như vậy, nhưng nàng biết, sự tức giận lúc này của Nam Cung Lưu Vân chỉ hời cho Thái tử.

 “Không được tức giận.” Tô Lạc khẽ nói vào tai Nam Cung Lưu Vân. 

Nam Cung Lưu Vân cúi đầu, ánh mắt thùy mị say đắm: “Ngươi yên tâm, có Bổn vương ở đây, không có ai dám bắt nạt ngươi đâu, Hoàng Đế cũng không được.”

 “Ngươi...” Khi Hoàng Đế cũng bị nhắc tới, sắc mặt ông tức đỏ lên.

Tên tiểu tử thối này còn có chút lòng chữ hiếu không vậy? Lại dám không nể mặt Phụ Hoàng của hắn. 

Cảnh Đế tức giận trừng mắt nhìn Tô Lạc.

 “Ngươi là Tô Lạc? Con gái của Tô Tử An?” Cảnh Đế cau mày nhìn Tô Lạc.

Người gì nhìn tong teo như cây tre, miễn cưỡng thì cũng được gọi là có nhan sắc thanh tú... nhưng thực ra nhìn thế nào cũng không thể hài lòng được. 

Tô Lạc tự nhiên thoải mái trực tiếp nhìn Cảnh Đế: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần chính là Tô Lạc.”

Tô Lạc có dáng vẻ rất đúng mực nhưng Cảnh Đế càng nhìn càng không ưa.

Đối với Hoàng đế tỏ ra đúng mực, lại chính là thất lễ, thất lễ quá lớn! Nha đầu thối này học cái gì không học, lại học cái thói cứng đầu của Lão Nhị. 

Cảnh Đế càng cau mày hơn, bĩu môi ruồng bỏ nói: “Nếu như Trẫm nhớ không nhầm, lần trước ngươi đã từng có hôn ước với Lão Đại.”

Tô Lạc oán trách trong lòng: “Đúng.”

Cảnh Đế phẫn nộ: “Nếu như đã có hôm ước với Lão Đại, tại sao bây giờ lại quấy lấy Lão nhị? Nói ra thì ngươi cũng là danh môn khuê các, tại sao lại không biết liêm sỉ như vậy!” 

Cảnh Đế không chút nể nang với Tô Lạc, đổ ập xuống người nàng một tràng giáo huấn.

Tô Lạc sớm biết Cảnh Đế không ưa nàng, nên với những lời trách mắng này của ông nàng cũng không để bụng chút nào, gương mặt trước sau vẫn rất điềm đạm.

Tô Lạc không để bụng mấy lời này, nhưng nó lại như dao găm vào tim Nam Cung Lưu Vân. 

Nha đầu này bản thân hắn yêu chiều không hết, đặt trong tay còn sợ bay mất, để trong miệng lại sợ tan ra, nhưng bây giờ thì tốt rồi, lại có người khác mắng nhiếc nha đầu của hắn trước mặt hắn, điều này được sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui