Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Nam Cung Lưu Vân cười lạnh: “Lý tiểu thư, bổn vương và ngươi không thân, cũng không có sư muội nào như ngươi, về sau nên xưng hô cho cẩn thận một chút.”

Hắn... Hắn sao lại có thể nói như vậy! Bị nam nhân mà mình yêu nhất đối xử như vậy, Dao Trì tiên tử vừa tuyệt vọng lại tức giận, toàn thân đều run nhè nhẹ.

Nam Cung Lưu Vân lắc mười ngón tay đan vào nhau của hắn và Tô Lạc, ánh mắt nhìn chung quanh một vòng, thanh âm lạnh băng vang lên: “Đều nhìn cho rõ ràng, đây mới là Tấn Vương phi tương lai, nếu là có người dám giả mạo, tự gánh lấy hậu quả!” 

Lời vừa nói ra, mọi người đều ồ lên, thân hình Dao Trì tiên tử lại càng lung lay mạnh hơn.

Sau đó Nam Cung Lưu Vân ngay cả nhìn đều không nhìn nàng một cái, nắm tay Tô Lạc xoay người đi.

Trong đám người, tất cả mọi người đều đã nín thở, thở mạnh một chút cũng không dám. 

Nếu như Tấn Vương điện hạ thật sự nổi giận, những người như bọn họ đều không chịu nổi một chiêu của hắn.

Vốn đang là biển người tấp nập, trong một khắc này lại yên tĩnh như ban đêm, ngay cả thanh âm gió thổi lá rụng đều có thể rõ ràng nghe thấy được.

Dòng người chen chúc đã thực nhanh lùi ra tạo thành một con đường trống. 

Nam Cung Lưu Vân thả người lên ngựa, hắn ngồi ở trên lưng ngựa, cúi người kéo Tô Lạc lên lưng ngựa.

Long Lân Mã ngạo kiều mở rộng bốn chân, khiến bụi đất bay đầy trời, chạy băng băng mà đi.

Chỉ để lại một bóng dáng thanh lãnh tự phụ. 

“Ha!”

Lúc này, mọi người mới dám thở ra.

Nam chính của câu chuyện đã rời đi, cho nên mọi người đương nhiên đặt tầm mắt lên người Dao Trì tiên tử. 

Vốn là tiên tử thanh lãnh cao quý, bây giờ lại chật vật khó khăn... Tương phản này thật sự là có chút lớn.

Hơn nữa tất cả mọi người đều rất hiếu kì, với tính tình tự phụ lãnh ngạo kia của Dao Trì tiên tử, nàng thật sự sẽ không màng tất cả mà ôm Tấn Vương điện hạ sao?

Mọi người nghi hoặc khó hiểu, Tô Lạc cũng có chút không rõ. 

Nam Cung Lưu Vân ngồi ở phía sau Tô Lạc, đôi tay vờn quanh vòng eo của nàng cầm dây cương, nhiệt khí phun bên tai Tô Lạc.

Hắn còn cố ý để sát vào nàng, làm bộ như không có việc gì trộm cắn vành tai nàng.

Tô Lạc ngoái đầu nhìn lại, bất đắc dĩ liếc hắn một cái. 

“Ban ngày ban mặt, ngay trên đường lớn, quy củ một chút có được không?”

Nam Cung Lưu Vân cảm thấy tiếc hận: “Vậy tìm chỗ không người, bổn vương lại cùng ngươi tiếp tục thân thiết được không?”

“Sao tư tưởng của ngươi lại không thuần khiết như vậy? Ngươi là Tấn Vương điện hạ đó.” Tô Lạc khinh bỉ hắn. 

“Tấn Vương điện hạ cũng là nam nhân, là nam nhân đều sẽ huyết mạch sôi sục vì nữ nhân âu yếm của mình.”

Tô Lạc cảm thấy nếu cứ tiếp tục cái đề tài này sẽ có chút nguy hiểm, mắt đẹp linh quang chuyển động, nói: “Đúng rồi, lúc trước ngươi và Lý Dao Dao nói cái gì, khiến nàng ngay cả tự tôn đều không cần, ở trước mặt mọi người khẩn cầu ngươi?”

Dùng lẽ thường mà nói thì Dao Trì tiên tử rất tôn quý, nàng dù có si mê Nam Cung Lưu Vân tới đâu cũng sẽ không làm ra chuyện mất mặt như vậy. 

Rốt cuộc trong hoàn cảnh đó, Dao Trì tiên tử không chỉ đại diện cho chính nàng mà còn đại biểu cho Dao Trì cung.

Nam Cung Lưu Vân cong môi, nhiệt khí lẩn quẩn bên cạnh vành tai mẫn cảm của Tô Lạc: “Ngươi rất tò mò?”

Thanh âm của hắn mang theo mị hoặc tự nhiên, khiến lòng người như có hàng vạn con trùng đang bò qua, tê dại ngứa ngáy. 

“Ngươi có nói hay không?” Tô Lạc duỗi tay bóp chặt vòng eo của hắn.

Khó có thể nhìn được bộ dáng hờn dỗi này của Tô Lạc, tâm tình Nam Cung Lưu Vân thật tốt, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt trơn bóng như ngọc của nàng, ngạo kiều mà nói: “Muốn biết, vậy hôn bổn vương một cái.”

Toàn trò cũ, cũng không thèm đổi cái mới. 

Tô Lạc nghiêng người ấn vào đôi môi đỏ của hắn: “Được chưa?”

“Miễn cưỡng cũng được.” Nam Cung Lưu Vân đắc ý mà hừ hai tiếng: “Kỳ thật bổn vương chỉ nói với nàng một câu.”

“Câu gì?” Tô Lạc hỏi. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui