Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Gương mặt già của Lãnh dược sư tức khắc đỏ lên, mặt lộ vẻ xấu hổ vô cùng.

Đơn thuốc thượng cổ này vốn là Lạc nha đầu tặng cho hắn, hiện tại hắn luyện chế ra sinh cơ đan, lại đem đi trị thương cho kẻ thù của nàng, cái này không phải là đánh thẳng vào mặt Tô Lạc sao? Nếu nói tiếp thì việc này quả thật là hắn không đúng.

Lãnh dược sư ho khan một tiếng: “Khụ khụ, nha đầu nha ngươi vận khí quá tốt, lại còn đi gây thù chuốc oán, tùy tiện kéo hai người tới đều là kẻ thù của ngươi.” 

“Đúng vậy, mọi người đều nói Lãnh dược sư và Liễu gia quan hệ tâm đầu ý hợp, là người đỡ lưng cho Liễu gia bọn họ, còn đề cao người vô cùng, nói ta nếu là dám khi dễ bọn họ, bọn họ sẽ đi tìm người cáo trạng, ai da, ta sợ quá.” Tô Lạc thanh âm lười biếng.

“Nói hươu nói vượn!” Lãnh dược sư đột nhiên đứng lên, căm giận bất bình, nổi giận đùng đùng: “Cũng là do quản gia tùy ý lựa chọn, ai biết là ai, còn dám đem danh tiếng của lão phu đi rêu rao khắp nơi, quả thực đáng giận! Lão phu phải đi chém rớt cánh tay bọn họ!”

Tô Lạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái: “Có thật là không phải tâm đầu ý hợp chi giao?” 

“Lão phu còn không biết cửa nhà Liễu gia ở nơi nào, sao có thể gọi là tâm đầu ý hợp chi giao? Quả thực vớ vẩn!” Lãnh dược sư đập bàn một cái, tức giận không chịu được: “Còn dám lôi tên lão phu ra để khi dễ ngươi, bọn họ chán sống rồi!”

Tô Lạc vuốt cằm, bộ dáng trầm tư.

Lãnh dược sư vẫn còn muốn xem đơn thuốc thượng cổ của Tô Lạc, cố gắng lấy lòng Tô Lạc, muốn làm cho nàng cao hứng. 

Nhớ tới việc này, trong lòng hắn áy náy cực kỳ đối với Tô Lạc, xoay người nói với nàng: “Nếu không, hay là lão phu phái người đi chém tay bọn họ?” Cũng phải dùng đến biện pháp này để cứu vãn tình hình.

Tô Lạc ho khan hai tiếng. Lại đi chém tay… Đây đúng là cách làm việc của Lãnh dược sư.

Vận mệnh dù sao cũng đã an bài cánh tay gãy của hai huynh muội kia được khôi phục, lại còn đổi ý làm gì. 

Đương nhiên, nếu như bọn họ không biết tốt xấu như cũ, Tô Lạc đều có thể tiếp tục chém đứt tay bọn họ.

Tạm thời, cứ cho cánh tay ở trên người họ mà an dưỡng đi.

“Không cần phải chém tay, chỉ là Lãnh dược sư, chuyện này làm cho bổn cô nương bị thất thế…” Tô Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, thong thả ung dung mà nói. 

Ghế nằm lắc lư lắc lư, phát ra thanh âm nho nhỏ, Tô Lạc nhắm mắt lại mà hưởng thụ.

Tô Lạc ở chỗ này, so với ở nhà còn thanh thản tự nhiên hơn.

Lãnh dược sư hiểu rõ ngay lập tức: “Có việc gì cô nương cứ nói đừng ngại, nếu là có thể làm, lão phu ta tất nhiên toàn lực ứng phó.” 

Lãnh dược sư cũng chỉ đáp ứng yêu cầu của mỗi mình Tô Lạc mà thôi, đối với kẻ khác, người sẽ tự nhiên trở nên cao cao tại thượng đầu hất lên trời.

Tô Lạc khóe miệng cười đắc ý không chút nể nang, trầm ngâm sau một lúc lâu, mới chậm rì rì mà nói: “Nghe nói, Tô phủ từng phái người tới mời Lãnh dược sư qua phủ chữa thương cho Tô đại công tử?”

“Tô phủ? Tô phủ nào?” Lãnh dược sư vẻ mặt mờ mịt. 

Lãnh dược sư cả đời đắm chìm trong sự nghiệp luyện dược, đối với phàm trần thế tục, hắn không hiểu biết, cũng không có hứng thú hiểu biết. Cho nên Liễu phủ, Tô phủ gì gì, hắn một mực không biết. Thậm chí nếu lúc này hỏi hắn cổng hoàng cung đi hướng nào, hắn cũng không biết.

Tô Lạc đầu ngón tay chỉ chỉ chính mình: “Bổn cô nương họ Tô.”

Lãnh dược sư lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là quý phủ của ngươi? Vậy sao không nói sớm, ta sẽ đi ngay. Người khác thì không được, nhưng mặt mũi Tô nha đầu này, lão phu phải nể chứ. Ngươi yên tâm, ca ca ngươi trừ phi muốn chết, nếu không lão phu tất nhiên có thể nghĩ ra biện pháp…” 

Đây là lần đầu tiên, Lãnh dược sư nhiệt tình đối với bệnh hoạn như vậy.

Bởi vì hắn biết rõ, Tô Lạc sẽ không thiếu nợ ai thứ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui