Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Bà ta đem toàn bộ hy vọng đặt lên người Lãnh dược sư, bây giờ Tô Tử An lại nói ông ta sẽ không tới?

Tô Tử An sắc mặt mờ mịt, không đủ kiên nhẫn mà ném tay Tô phu nhân ra: “Tĩnh Vũ là con của ta, chẳng lẽ ta không lo lắng hay sao? Chỉ là Lãnh dược sư… Lãnh dược sư là người vô cùng tôn quý, dù có là người của hoàng thất mời tới, cũng chưa chắc người ta sẽ ghé qua, hiện giờ người ta khinh thường quý phủ chúng ta, cũng không phải không thể lý giải.”

Tô Tử An trầm ngâm một lát rồi nói: “Khê nhi vẫn rất cố gắng quỳ gối ở cửa Tô phủ, Lãnh dược sư nếu để tâm tới nó, nói không chừng sắp tới rồi.” 

“Lão gia, người cũng nói Lãnh dược sư tính cách âm tình bất định chỉ thích làm theo ý mình, chuyện này… có khả năng hay không?” Tô phu nhân bên trong càng lo lắng hơn nữa.

Nếu có thể cứu được con trai của bà ta, buộc bà ta làm bất cứ điều gì bà ta cũng đều nguyện ý!

Bỗng nhiên, trên giường có tiếng động thu hút sự chú ý của hai người làm cả hai phải qua xem. 

“Ọe…” Tô Tĩnh Vũ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó lại tiếp tục trạng thái hôn mê không tiếng động.

“Tĩnh Vũ, Tĩnh Vũ!” Tô phu nhân gấp gáp đến độ hoang mang lo sợ, nước mắt rưng rưng, lại trở nên tức giận, giọng căm hận nói: “Tĩnh Vũ ngươi sao rồi? Có nặng lắm không? Ngươi không cần phải dọa mẫu thân.”

Nhưng mặc kệ Tô phu nhân lay động như thế nào, Tô Tĩnh Vũ cũng giống như đã chết, vẫn không nhúc nhích. 

Tô phu nhân tức khắc liền luống cuống tay chân, lúc này bà ta đang có nhu cầu muốn tìm thứ gì đó để có thể nhanh chóng phát tiết, vì thế bà ta đem toàn bộ cơn tức giận xả lên trên người Tô Lạc: “Đều là do tiểu tiện nhân Tô Lạc kia, nếu không phải do nó, ngươi cũng không cần chịu khổ như vậy! Sẽ có một ngày, sẽ có một ngày…”

Tô phu nhân nắm chặt tay, móng tay bấu thật sâu vào lòng bàn tay!

Nhắc tới Tô Lạc, Tô Tử An lại càng tức giận. 

Hắn đập một cái thật mạnh lên bàn, cái bàn tức khắc chia năm xẻ bảy, hóa thành bột phấn.

“Nha đầu thúi này, tới giờ vẫn còn cứng đầu!” Tô Tử An nghiến răng phun ra mấy chữ này.

Hôm nay đã phải bảo Tô Khê đi kêu nha đầu đó tới, chắc chắn dù thế nào đi nữa, chuyện Tĩnh Vũ bị thương chắc chắn gián tiếp có quan hệ với nha đầu thúi này. 

Vậy mà, nàng không những không tới, còn tán mặt Tô Khê tới mức độ như vậy! Thiếu chút nữa là hủy hoại dung nhan!

Ở trong lòng nàng, rốt cuộc còn có phụ thân hắn hay không?!

Tô Tử An càng nghĩ càng giận, trên mặt lại càng mờ mịt. 

Tô phu nhân chăm sóc Tô Tĩnh Vũ, ở góc độ mà Tô Tử An nhìn không tới, trong mắt bà ta hiện lên một sự độc ác tàn nhẫn.

“Ọe…” Tô Tĩnh Vũ lại phun ra một ngụm máu tươi, Tô phu nhân vội dùng khăn tay chùi đi vết máu tươi ở khóe miệng hắn.

“Lão gia, như vậy phải làm thế nào cho đúng đây? Tĩnh Vũ kiên trì không biết còn được bao lâu…” Tô phu nhân dùng khăn chùi đi nước mắt ở khóe mắt, đau buồn bi thương khóc lóc. 

“Nếu không được, ta sẽ tiến cung nhờ Bệ hạ hạ chỉ giúp! Chẳng lẽ thánh chỉ của Bệ hạ, Lãnh dược sư hắn còn có thể không nghe?” Tô Tử An cũng nóng nảy.

Tuy rằng Tô Tĩnh Vũ chưa chắc hẳn là có thể hữu dụng, nhưng dù sao cũng là con trai duy nhất của Tô Tử An hắn, nếu để xảy ra chuyện, đối với Tô phủ là đả kích vô cùng lớn lao.

Tô Tử An vội vàng lao ra ngoài, lướt đi như gió, tốc độ kinh người. 

Tô phu nhân cũng không giữ chặt hắn, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tô Tử An rời đi.

Nhìn bóng dáng Tô Tử An rời đi, trong mắt bà ta lại hiện lên sự hoang mang, muốn gọi nhưng lại cũng không mở miệng gọi.

Không thể không nói Tô Tử An vận khí tốt cực kỳ. 

Hắn mới vừa đến cổng lớn, liền thấy một chiếc xe ngựa xa hoa tinh xảo dừng lại trước cửa Tô phủ.

Hắn nhìn kỹ lại vừa thấy, trên xe kia có một chữ “Lãnh” vô cùng to lớn.

Tô Tử An tức khắc mừng như điên. 

Mành xe vén lên, lộ ra gương mặt thanh tịnh hồng hào mang của Lãnh dược sư.

Lãnh dược sư đại danh đỉnh đỉnh, Tô Tử An tất nhiên là đã từng gặp qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui