Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Tô phu nhân thân mình run lên, không dám đến gần Lãnh dược sư.

Tô Tử An lại hoàn toàn không phát hiện được sự khác thường ở phu nhân của hắn, hắn nhìn những đan dược kia, vẻ mặt hiện lên một tia kích động: “Đây là…”

“Đan dược cao cấp, ngươi cũng không cần biết nhiều.” Lãnh dược sư tùy ý vứt đan dược vào trong lòng ngực Tô Tử An, xoay người bước đi. 

Tô Tử An ân cần đuổi kịp: “Bóng đêm cũng đã bao phủ, ánh sáng không tốt, hay là Lãnh dược sư ở lại Tô phủ, đợi đến ngày mai…”

Lãnh dược sư liếc xéo hắn một cái, cao thâm khó đoán mà nói một câu: “Ánh sáng dù có tốt đi chăng nữa, đối với người mù cũng vô dụng.”

Nói xong câu này, hắn liền xoay người lên xe ngựa hồi phủ. 

Chỉ để lại Tô Tử An mờ mịt ngơ ngác mà đứng tại chỗ.

Hắn mờ mịt khó hiểu mà lắc lắc đầu, Lãnh dược sư lời này có ý gì chứ?

Nghĩ như thế nào cũng không thông, hắn chỉ có thể bỏ qua. 

Trở lại sân, Tô Tĩnh Vũ sau khi ăn đan dược Lãnh dược sư để lại, sắc mặt quả nhiên hồng hào tươi tắn trở lại, không giống khi nãy tử khí trầm trầm.

Tô Tử An mặt đầy vui mừng: “Lãnh dược sư không hổ là Lãnh dược sư, một viên đan dược ngay tức khắc đã có hiệu quả, nói vậy Tĩnh Vũ sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi.”

Nhìn Tô Tĩnh Vũ trên giường sắc mặt khôi phục hồng hào, Tô phu nhân bên cạnh hắn nắm hai bàn tay lại gắt gao phân vân. 

Hiện giờ Lãnh dược sư lại chắn ngang kế hoạch, bà ta nên làm thế nào cho phải?

“Lão gia, trời cũng đã khuya, ngươi ngày mai còn phải thượng triều mà, mau đi nghỉ tạm đi, nơi này đã có thiếp thân lo liệu.” Tô phu nhân trên mặt cười đuổi khéo.

Tô Tử An hôm nay đã vô cùng lo lắng, nôn nóng, thật sự có chút mệt. 

Hắn nhớ tới dạo gần đây trong triều có những kẻ vì chuyện của Dao Trì Lý gia, những tên quan viên vì muốn lấy lòng của Dao Trì Lý gia mà cố tình đối đầu với hắn, làm cho hắn vô cùng phiền muộn.

Tất cả đều bởi vì Tô Lạc.

Có đôi khi hắn thật sự hoài nghi, đứa con này dường như ra đời là để đến đòi nợ hắn, làm cho hắn không còn mặt mũi. 

Tô Tử An nhàn nhạt ừ một tiếng: “Vậy ngươi hãy lo liệu cho Tĩnh Vũ, chăm sóc cho hắn thật tốt, ngàn vạn lần không được để xảy ra sơ xuất.”

“Tĩnh Vũ là con ruột của thiếp, thiếp sao có thể không chăm sóc hết lòng, lão gia mau đi nghỉ đi.” Tô phu nhân mỉm cười tiễn Tô Tử An đi.

Đợi tới sau khi Tô Tử An rời đi. 

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Chậm rãi, Tô phu nhân có chút mệt nhọc, bỗng thấy buồn ngủ.

Không biết qua bao lâu, một bóng đen tiến đến từ cửa sổ, lạnh lùng đứng ở trước mặt Tô phu nhân. 

Tô phu nhân nhìn thấy bóng đen kia, tức khắc giật mình đứng lên: “Sao ngươi lại tới đây?”

Dao Trì Lý gia.

Vùng ngoại ô. 

Phạm vi mười dặm không hề có bất cứ bóng người nào qua lại, mà ở ngay giữa khu vực này, lại có xây cất một khu vườn xa hoa lộng lẫy.

Những cây phong màu đỏ lửa bao phủ toàn bộ khu vườn, từ xa nhìn lại, như ngọn lửa phượng hoàng đang thiêu đốt, tạo cho người nhìn cảm xúc vô cùng mãnh liệt.

Đây là vườn ở kinh thành của Dao Trì Lý gia, tất cả đều theo ý thích của công chúa nhỏ của Dao Trì cung, Dao Trì tiên tử, yêu thích mà xây nên. 

Dưới cây phong, bày biện một bàn thức ăn tinh xảo.

Dao Trì tiên tử, Lý Ngạo Khung, còn có nhị thúc Lý Nghiêu Tường của bọn họ.

Lúc này ba người tâm tình đều rất tốt, cùng nhau uống rượu ngắm cảnh. 

“Ngạo Khung lần này lên kế hoạch không tồi, nói vậy nha đầu kia sẽ phải nhanh chóng đến quỳ rạp ở trước cửa Lý gia chúng ta.” Lý Nghiêu Tường thoải mái uống ly rượu.

Hắn còn nhớ rõ ngày ấy đến Tô phủ, Nam Cung Lưu Vân giữa chừng xuất hiện, phá hoại làm kế hoạch của hắn thất bại trong chớp mắt, lòng dạ hẹp hòi của Lý Nghiêu Tường đến giờ vẫn còn ghi hận.

Lý Ngạo Khung cười ha ha: “Nhị thúc quá khen! Thật sự là nha đầu kia quá không biết lượng sức, cháu cũng chỉ nghĩ ra một cái kế hoạch nho nhỏ mà thôi.” 

“Phải, một đứa nha đầu thúi nhỏ bé mà lại dám đối nghịch với Dao Trì Lý gia, nếu cứ như vậy dễ dàng buông tha nàng, mặt mũi nhà chúng ta còn biết để vào đâu?” Lý Nghiêu Tường hừ lạnh một tiếng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui