Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Lý Ngạo Khung gật đầu nói: “Nàng ta dám khi dễ muội muội, điểm này tuyệt đối không thể tha thứ. Hừ, chờ đến lúc nàng ta quỳ gối trước cửa Lý phủ…”

Lý Ngạo Khung đáy mắt hiện lên một tia ác độc.

Tới thì dễ, nhưng muốn rời đi thì đừng hòng. 

Lý Dao Dao mỉm cười nâng chén: “Như vậy, Dao Dao tại đây trước tiên cảm tạ nhị thúc cùng đại ca đã bỏ công sức ra, Dao Dao kính rượu hai người.”

Nói xong, Lý Dao Dao uống một hơi cạn sạch ly rượu.

“Tốt!” Lý Nghiêu Tường khen một tiếng: “Không hổ là khuê nữ ngoan của Lý gia ta, tới, uống tiếp nào.” 

Ngay trong lúc ba người Lý gia đang chúc mừng vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên, một bóng đen lặng yên không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.

“Hồi bẩm chủ tử, Lãnh dược sư đã đến Tô phủ.”

Một câu nói ra, cả ba người đều khựng lại ngay tức khắc. 

“Lãnh dược sư sao lại có thể đến Tô phủ? Hắn không phải luôn luôn không màng tới sự đời hay sao?” Lý Dao Dao để thật mạnh chén rượu trong tay xuống bàn, mày liễu nhíu chặt.

Lý Ngạo Khung cũng nhíu mày: “Chuyện này là như thế nào? Tô phủ sao có thể mời được hắn?”

Lý Nghiêu Tường hừ lạnh một tiếng: “Sau đó như thế nào?” 

Kẻ áo đen cúi đầu rũ mắt, thanh âm vững vàng: “Sau khi Lãnh dược sư tới không bao lâu, bệnh của Tô đại công tử đã được trị hết.”

“Bang!” Dao Trì tiên tử hung hăng ném chén rượu trong tay xuống mặt đất, chén rượu kia tức khắc chia năm xẻ bảy, vỡ thành bột phấn: “Phế vật! Đúng là phế vật! Tên họ Lãnh kia hắn làm gì vậy?”

Lý Ngạo Khung vội chụp vai trấn an nàng: “Dao Dao đừng tức giận, đừng nóng giận, ca ca sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.” 

Lý Dao Dao sắc mặt trở nên mờ mịt, nhanh chóng sau đó, trong mắt nàng hiện lên tia cay độc: “Hừ, cho rằng bọn chúng mời được Lãnh dược sư, chuyện này có thể dễ dàng giải quyết như vậy sao? Tô Lạc, ngươi đánh giá Lý Dao Dao ta quá thấp rồi! Lần này ngươi chắc chắn sẽ phải quỳ gối trước mặt ta, chắc chắn!”

“Dao Dao đã nghĩ ra biện pháp?” Lý Nghiêu Tường hỏi. Đứa cháu gái này xưa nay vốn thông minh, nhưng chỉ cần gặp được Nam Cung Lưu Vân, đầu óc liền trở nên ngây dại.

“Phải! Chúng ta có thể dùng độc của bò cạp tám chân khổng lồ.” Lý Dao Dao khóe miệng gợi lên một nụ cười giả tạo tà ác: “Bò cạp tám chân khổng lồ, chỉ có Thiên linh thủy mới có thể hóa giải. Mà mọi người đều biết, Dao Trì Lý gia chúng ta, từ trước đến nay không thiếu Thiên linh thủy!” 

“Lãnh dược sư không phải là rất tài giỏi sao? Ta sẽ làm cho hắn phải tự mình tuyên bố kết quả này với Tô Tử An, phải cho Tô Tử An biết rốt cuộc hắn vẫn sẽ phải bắt con gái mình ra mặt!” Bộ mặt Lý Dao Dao dữ tợn vặn vẹo, ở trong bóng đêm vô cùng quỷ dị.

Nàng ta muốn cho Tô Lạc tận mắt nhìn thấy phụ thân hy sinh mình, sau đó lại phải đến trước mặt nàng ta mà đau khổ cầu xin. Chỉ cần tưởng tượng đến điều này, Lý Dao Dao liền cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Lý Nghiêu Tường thần sắc bình tĩnh: “Biện pháp này quá tốt, nhưng mà Dao Dao, Lãnh dược sư tương lai sẽ là Đại sư huynh của ngươi, ngươi không cần quá phận mà đắc tội hắn.” 

Lý Dao Dao khóe miệng gợi lên một nụ cười quỷ quyệt: “Nhị thúc, ngươi cảm thấy Dung Vân đại sư sau khi nhận ta làm đồ đệ, còn sẽ để ý tên họ Lãnh kia sao?”

Lý Ngạo Khung thậm chí tán đồng Lý Dao Dao: “Nhị thúc, ngươi không cần buồn lo vô cớ, với tư chất của muội muội, Dung Vân đại sư chắc chắn mười phần coi trọng.”

Lý Nghiêu Tường ngẫm lại thấy cũng không sai, nhưng dù sao vẫn dặn dò một câu: “Dao Dao, hiện giờ quan trọng nhất chính là làm cho Dung Vân đại sư thu nhận ngươi làm đồ đệ, chỉ cần bái được hắn làm sư phụ, Nam Cung Lưu Vân nhất định sẽ nhìn ngươi với con mắt khác.” 

Mấy năm nay, vì muốn bái nhập Dung Vân đại sư, Lý Dao Dao có thể nói là đã hao tổn rất nhiều tâm huyết.

Không phải chỉ Lý Dao Dao, phải nói là toàn bộ Dao Trì Lý gia, nhân lực tài lực vật lực, lo lắng chăm chút đủ thứ đồ xa xỉ.

“Phải, các ngươi yên tâm, Dung Vân đại sư ta đã nắm chắc chín phần.” Lý Dao Dao khóe miệng tin tưởng mà cười cười. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui